Bạo Quân Tối Nay Muốn Thị Tẩm - Tần Phong Hi (FULL)

 

Vì trong đầu suy nghĩ những thứ này cộng thêm niềm hưng phấn vì có thể ra ngoài mà Tần Phong Hi quên cả chuyện diễn kịch, kết quả là đợi tới lúc nàng phát hiện ra điều không ổn thì ngẩng đầu đã nhìn thấy hai con ngươi như có thể nhìn thấu mọi thứ của Lệ Tử Mặc, còn có vẻ kinh ngạc của Ưng và thị vệ. 

Nàng ngơ ngác quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm kêu một tiếng, mẹ ơi. 

Nhìn xuống như thế này thì dường như bậc thang dài tới mức không nhìn thấy điểm cuối, ngoằn ngoèo như rắn, không hơn nghìn thì cũng phải tới tám trăm bậc. Nhưng nàng vừa nghĩ ngợi các chuyện vừa nhảy nhót nhẹ nhàng thế này mà vẫn chưa thấy thở gấp, với một cô gái “không biết công phu, mảnh mai, ngốc nghếch dễ thương” như nàng thì thật sự quá không thể tưởng tượng nổi rồi, có phải không?! 

Chà! Đây chính là cái gọi là đắc ý vênh váo đấy! 

Nhưng Lệ Tử Mặc lại dời mắt đi, hình như hắn không có ý định thăm dò, trong lòng Tần Phong Hi vừa thở phào thì đã thấy Ưng hỏi: “Nha đầu nhà ngươi không mệt tí nào à?" 

Cái tên Ưng thối tha này! Chủ nhân của hắn ta còn chưa định hỏi mà hắn ta đã nhiều chuyện vậy rồi! 

Mặc dù Tần Phong Hi biết bây giờ có vờ vịt nữa cũng rất giả, nhưng mà có sao đâu, nàng cười hì hì muốn dựa sát vào bả vai của Ưng: “Mệt chứ, ta mệt chết đi được, con mắt nào của ngươi thấy ta không mệt hả?” 

Nhưng nàng còn chưa kề sát tới gần Ưng thì đã bị một bàn tay kéo ra, giọng ai đó nặng trĩu: “Nam nữ thụ thụ bất thân” 

Mặt Tần Phong Hi ngạc nhiên. 

Nam nữ thụ thụ bất thân? 

Thế lúc trước hắn ôm nàng, cõng nàng, kéo eo nàng, rồi cả cái kéo tay nàng bây giờ nữa, này này, thế tính như nào đây? 

Trong thế giới của nàng thì trêu đùa dựa vào vai bạn khác giới không phải chuyện gì lớn cả, nhóm cộng sự lúc trước của nàng cũng đùa rất vui vẻ mà. 

Nhưng thấy sắc mặt đen như mực của Lệ Tử Mặc, Tần Phong Hi vẫn thông minh im miệng lại. 

Ưng hơi hoang mang sờ mũi không nói gì. Còn thị vệ ở bên cạnh thì cứ nhìn trái ngó phải chứ không nhìn bên này, ở đây thân phận của hắn ta được coi là thấp nhất, mặc dù Tần Phong Hi là thị nữ, nhưng lại là thị nữ cận thân của chủ nhân đấy, đây có lẽ là người đầu tiên trong lịch sử của Phá Vực, sao hắn ta dám coi thường chứ? Vả lại, trên quãng đường mấy ngày nay, hắn ta nói ít nên còn nhìn thấy nhiều hơn Ưng Vệ, Tần cô nương này không phải người bình thường, không cần nói tới cái khác, chỉ bàn về độ may mắn thì nàng cũng xếp hạng nhất rồi! Hơn nữa nàng còn từng cứu mạng hắn ta nữa. 

Bây giờ bọn họ đã đứng ở đỉnh núi, bên này núi chính là phía đối diện mà lúc trước bọn họ nhìn thấy. Bên cạnh có dòng nước đổ ào ào xuống, là một dòng thác. Lúc trước Tần Phong Hi nói nàng cảm nhận được nước, chính là nơi này. 

Tần Phong Hi nhướng mày với Ưng, hất cằm về phía dòng thác, ý tứ rất rõ ràng, không phải lúc trước ngươi nói có nước cũng vô dụng sao? Không sống được sao? Nhìn đi, nhìn thử đi, nàng may mắn thế đấy! 

Ưng bị dáng vẻ tự mãn của nàng chọc cho tức không được mà cười không xong, thế là hắn ta dứt khoát quay đầu đi không để ý tới nàng nữa. Tần Phong Hi đưa tay lên thắt lưng muốn lấy túi nước rồi lại cười khì khì: “Ai da, sao Ưng Vệ đại nhân của chúng ta lại ngốc nghếch như vậy chứ? Không còn túi nước mà cũng không biết! Lệ Tử Mặc, ngươi có chắc là vẫn muốn cho hắn làm thị vệ cận thân của ngươi chứ?” 

“Tần Phong Hi! Cái tên trộm này!” Ưng cũng nhìn thấy túi nước treo trên thắt lưng của nàng, khuôn mặt khôi ngô lập tức đỏ bừng. 

“Bản thân ngươi ngốc mà còn trách ta à? Lúc đó ta đã nói là cần túi nước rồi.” 

“Đưa đây, ta đi đổ nước.” Ưng cảm thấy sớm muộn gì mình cũng sẽ bị con nha đầu này làm cho tức chết. Nhưng ngặt nỗi nàng lại có thể ngăn được cơn đau ngày rằm của chủ nhân nên hắn ta không dám đuổi đánh tổn thương nàng. 

“Không đưa đấy” Tần Phong Hi lại làm mặt quỷ. 

“Ngươi!” Lúc trước trong túi nước của hắn ta chỉ còn một nửa, nhưng đó là của chủ nhân, nếu không đổ nước thì bọn họ có tranh thủ quay về cũng cần một ngày một đêm, chẳng lẽ không cần uống nước à? 

“Bây giờ cái túi nước này là của ta, ngươi muốn đổ nước thì tìm cái khác đi.” Tần Phong Hi nói rồi trốn sau người Lệ Tử Mặc, cơ thể hắn cao lớn đủ để che hết cả người nàng lại. 

“Chủ nhân..” 

Không ngờ giọng của Ưng lại còn mang chút ấm ức nữa chứ, chỉ nghe thôi mà toàn thân thị vệ đều run rẩy. Ai da mẹ ơi, Ưng Vệ biết dùng giọng điệu của nàng dâu từ khi nào vậy? Đúng là đáng sợ quá mà! 

Tần Phong Hi cũng phì cười. 

Lúc Ưng phản ứng lại thì càng đổ mồ hôi lạnh hơn. Đang muốn hắng giọng nói lại câu gì đó để che giấu thì đã thấy Tần Phong Hi ở sau lưng Lệ Tử Mặc thò đầu ra, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, nhịn cười nói: “Ưng đại nhân à, người yêu của ngươi là ai vậy? Không phải là Lệ Tử Mặc đấy chứ?” 

Hộc máu, hộc máu mất. 

eyJpdiI6IjdBYStRa1NLcDdYNEp6b2prNzcwbWc9PSIsInZhbHVlIjoiUEFVNEk0XC84YmZmcGh0b0VPMWlOd2x0U01cL2tjSnM3Z3pSaFJxbzRsbFNXSXZDSG9nbDVSeEtNeFFBcFBnTGNZcG0raWlPZkg3S1RtNER0REZYbDhETktxZGk2Q05DejlxMEVWeHJRRFpyZFozcmlNam1OT3dmNG1JVllMcXdwQ0xMQWtuMEZFUjJkVnRyYWdrR3ZGSXdcL0M3YTlkOXV3YmtiRWtzWHlXR0gxdm45XC9lOUFZY2N1Ynp1aUJURG5Bc3FcLytTYzJEXC9LXC8xWWFndmR5RjdoNytTQ25BMHpTam9PZHg1UFBHNXk5ZzNhOUtRNWxEeXJRRjNvUm5FZjJCZk82a0d5U2c4ZUxudUNUeUIrMUlxOUVFclwvZ3AwTG1CTUxiSll3cHViKzdtc0x6UHVQV0NLRkhqUks1TitaVlBzTmNpRCtnQW91VDk0Z2EySSt0K2d0YUE9PSIsIm1hYyI6ImM0MzdhZTQ1Y2FmZTU2NzhjODVmN2U1YTViZGZiYjNkOTYyODk1MzViNjI3OTVhN2NiYjRjYmU3ZjFjMmRkODQifQ==
eyJpdiI6Im5MQTJTZ3F2QzJSSE1RS002NXpnT3c9PSIsInZhbHVlIjoiOHRhdGwxdG9JNjlhZEN0MFBUMVZVMTFDeHlLUzFRMStybXN0VkdoNTArVzZwYTd1MGhVN2xYcHRlWmpUd3kreWRTTFFCS3RrVUhKQjNMR3NZYmpKMVwvc1RaM3RwTmtaRVZFZGEwZHVYSjZkRCtCeHV3ZjZ0bU5QSWlCZW9xNEpNWlNWODNVTkp2RkJKdTkrUllRWjgxdz09IiwibWFjIjoiOGNmYzk4MTA5NWJmNmYyMzIxYmYxMDA0MjBlODExZGE0YmE0ZjlhY2ZhNmYzOGI5ZWNiY2FlOWQ3Y2U5YTU1NSJ9

“Vâng thưa chủ nhân.” Thị vệ lập tức thưa. Chỗ hắn ta vẫn còn một túi nước.

Ads
';
Advertisement