Tần Phong Hi âm thầm tính toán lộ trình từ điện nhất trọng đến đây, sau đó liếc Nhị Linh. Hay lắm, cô nương này nói chuyện chắc chắn đã thêm biện pháp tu từ nói quá.
Bị tung chưởng đánh bay từ điện tam trọng đến điện nhất trọng, bạn hiền à, bị vậy có còn sống nổi không?
“Ngươi về trước đi.”
Nhị Linh giật mình: “Vậy còn cô?”
“Ta biết đường, chỉ đi dạo gần đây thôi lát nữa trở về. Chẳng phải ngươi còn phải lau chùi phòng khách à? Đi đi.
Nhị Linh bán tín bán nghi, nhưng nàng ấy nghĩ không ai dám tùy tiện xông vào điện tam trọng đâu, chỉ là không biết Tần Phong Hi muốn làm gì thôi, thấy nàng kiên trì như vậy đành nói: “Vậy cô phải cẩn thận đấy, đừng đi lung tung, nhớ trở về sớm đấy.
“Ừ, cảm ơn Nhị Linh”
Tần Phong Hi vẫy tay chào, sau đó xoay người đi thẳng vào điện tam trọng.
Kỳ lạ, trước cửa không có ai canh gác ư? Không sợ có người lẻn vào à?
Nàng vừa đi vừa buồn bực.
Nhưng lại không biết rằng người ở điện Cửu Tiêu không dám tùy tiện bước vào điện tam trọng, hơn nữa, ở điện tam trọng có trận pháp, không phải ai cũng vào được.
Tuy nhiên, nàng sẽ biết được ngay thôi.
Khu vườn rộng lớn đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc vây nàng bên trong, đưa tay không thấy năm ngón. Trong sương mù dày đặc còn có mùi hương khó miêu tả. “Trận pháp?” Tần Phong Hi nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu vì sao ngoài cửa đại điện không có ai canh gác rồi.
Nếu là người khác, chỉ e ngửi được mùi hương này thôi sẽ lập tức ngừng thở, còn nàng thì lại hít vào thật sâu sau đó nghiêng đầu phân tích.
“Ừm, cho thêm không ít thứ, là đồ tốt đấy.” Tần Phong Hi phân tích ra thành phần của sương mù, cong mắt cười, đưa tay bắt ấn, sau đó bước đi nhìn có vẻ hỗn loạn, nếu có ai nhìn thấy sẽ chỉ cho rằng người phụ nữ này uống say, bước chân loạng choạng không có quy tắc.
Nhưng Lệ Tử Mặc đang ngồi trong đình ôm bầu rượu uống lại khẽ nheo khóe mắt lại.
Hắn chưa từng gặp ai có thể thoát ra trận pháp này bằng bộ pháp chính xác như vậy, người phụ nữ này là người đầu tiên. Mỗi một bước của nàng đều chính xác đến mức làm hắn muốn khen ngợi.
Quả nhiên, nàng còn giấu hắn rất nhiều điều.
Hiểu trận pháp chứ gì?
Lúc Tần Phong Hi ra khỏi trận pháp thì trùng hợp nhìn thấy cỗ máy giết người ngồi ở trong đình, nhìn mình bằng đôi mắt sáng quắc. Nàng không khỏi than thầm xui xẻo.
Lại bị hắn bắt gặp rồi, đúng vậy, nàng biết trận pháp.
Cái này có được xem là gặp trận lòng vui không? Hiếm khi gặp được trận pháp vui như vậy cho nên nàng mới chơi một lát.
“Đến đây.”
Lệ Tử Mặc không tiếp tục hỏi vấn đề này. Nàng đã thay ra bộ quần áo lố lăng, mặc vào trang phục thị nữ của điện nhị trọng, váy màu hồng đào, thắt lưng hồng nhạt, búi tóc hai bên, cài trâm hoa, mặt vẫn không son phấn trong trẻo tự nhiên nhưng lại toát lên vẻ phong tình làm người ta nhìn mà mắt sáng ngời.
Hắn không hỏi, đương nhiên nàng cũng không nói. Nàng đi qua, thấy trên bàn đá bày đầy món ngon thì bụng bỗng kêu ọt ọt, lại ngửi được mùi rượu ngon khiến con sâu đói trong bụng thức tỉnh.
“Sao ngươi uống rượu một mình thế? Rượu giải sầu à?”
Sau đó nàng lại thấy hộp gỗ đàn hương trên bàn, nhận ra đó chẳng phải hộp đựng hoa Mê Chi sao?
“Là rượu mừng hả? Tìm được hoa Mê Chi, chỉ còn cách giải độc một bước thì đúng là nên chúc mừng, nhưng vì sao đuổi Ưng Vệ và Tuyết Vệ đi?” Tần Phong Hi không khách sáo, ăn uống bên ngoài mấy hôm, ngày cuối cùng lên đường suốt ngày đêm chỉ gặm lương khô, nàng sắp thèm cơm canh nóng hổi lắm rồi đây!
Nhưng chỉ có một đôi đũa, ly rượu cũng chỉ có một, bộ muỗng đũa cũng vậy tất.
Lệ Tử Mặc liếc nàng: “Ngươi ăn đi, bổn Đế quân chưa dùng đâu.
“Ngươi không ăn à?” Nàng hỏi vậy nhưng tay đã vớ qua lấy chén đũa sau đó bắt đầu ăn.
Lệ Tử Mặc rót rượu đưa qua.
Nàng nhìn thoáng qua, lại nhìn bình rượu vừa rồi hắn cầm trên tay, hình như lúc nãy hắn uống luôn bằng bình?
“Sao, chê bổn Đế quân à?” Lệ Tử Mặc vừa thấy vẻ mặt nàng đã biết nàng đang nghĩ gì. Đáng chết, dám chê à? Hắn uống rồi rót một ly cho nàng là vinh hạnh cho nàng rồi, lại còn dám chê.
Tần Phong Hi chỉ rối rắm một hồi sau đó bưng ly rượu uống cạn. Thật ra nàng không so đo nhiều như vậy, đã thèm lắm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy cái hộp kia, trong lòng hắn lại cuồn cuộn, vung tay muốn gạt nó đi. Tần Phong Hi ra tay nhanh như chớp chụp lại, nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi điên rồi à? Vất vả lắm mới hái về, không cần nữa à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất