- Em ghen với quá khứ, trong khi tôi phải chống chọi với sự đe doạ ở hiện tại và tương lai. Nếu tôi cũng dễ dàng buông bỏ như em, gặp chuyện lập tức tắt điện thoại, trốn đi uống rượu, tránh mặt, để hiểu lầm không được giải quyết... thì chúng ta tan đàn xẻ nghé lâu rồi.
Sốc.
Khổng Tư không biết phải nói gì. Đầu cô quay mòng mòng vì quá
Bá Hiên cương được với phụ nữ?
Lăng Việt đã biết Bá Hiện là gay, còn điều tra, thử cậu?
Bởi vì cậu cương được với phụ nữ nên hắn ghen lồng lộn, cấm đoán, kiểm soát... Còn Khổng Tư chẳng biết gì cả, cứ oán hận hắn nghi thần nghi quỷ, không tự giữ khoảng cách với Bá Hiến.
Khổng Tư cảm thấy kiệt sức, ôm đầu bế tắc:
- Giờ anh muốn thế nào?
- Em muốn thế nào? – Lăng Việt hỏi ngược.
- Tôi muốn anh cắt đứt hoàn toàn với Điền Minh Ánh, không gọi điện nhắn tin, không gặp mặt. Ả tìm đến lập tức cho người chặn ở ngoài, không
cho vào.
- Được. – Lăng Việt quả quyết, mắt loé sáng. – Đổi lại, tôi muốn em làm điều tương tự với Bá Hiên. Cắt đứt hoàn toàn liên lạc.
Khổng Tư sửng sốt, há hốc miệng kêu lên:
- Không thể nào... Cậu ấy... là bạn tôi.
- Vậy thì yêu cầu của em cũng không được đáp ứng. Điền Minh Ánh là
bạn tôi...
Khổng Tư nghẹn, cơn ghen lồng lộn lại trào lên thúc nước mắt rơi
xuống:
- Anh... anh ép người quá đáng.
- Không đâu. Tôi đang dạy em về sự công bằng. Cho em nếm trải cảm
giác ghen tuông bất an triền miên từ ngày nọ sang ngày kia. – Lăng Việt rít
lên cay độc và tàn nhẫn. – Để em thấy rằng tình cảm của tôi với em kiên
nhẫn, bao dung, bền bỉ và sâu sắc hơn em tưởng rất nhiều...
- Nếu tôi là Lăng Việt hai mươi mấy tuổi, còn trẻ con như em, Bá Hiên đã
chết mất xác từ lâu rồi. Nhưng mỉa mai thay, năm nay tôi 39, đã qua cái thời
xốc nổi hung tàn... nên em mới được tự do bay nhảy... Tự do đến nỗi nửa
đêm mặc quần áo ngủ chạy tới phòng riêng của thằng đàn ông khác...
Lửa cháy bừng bừng trong mắt Lăng Việt, doạ Khổng Tư sợ chết khiếp,
tức muốn ói máu, oan ức kinh khủng.
Nhưng cô không đáp trả được.
Từng lời hắn nói như dao đâm vào tim phổi, mổ phanh tầm nhìn trước
mắt cô ra, cho cô thấy bầu trời phong ba bão táp bên trên miệng giếng.
Khổng Tư vùi mặt vào lòng bàn tay, oà khóc nức nở.
Cô hận Điền Minh Ảnh đột nhiên quay trở lại, hận Lăng Việt nuối tiếc
quá khứ với ả, hận bản thân không sinh ra sớm chục năm, gặp hắn trước khi hắn yêu Điền Minh Ánh.
Lăng Việt châm thuốc hút, âm trầm ngồi nhìn, không dỗ dành, không nói chuyện.
Khổng Tư khóc mệt, đờ đẫn nằm ghé xuống sofa.
Lúc này Lăng Việt mới đứng lên, mặc áo vào, lôi cô dậy bế thốc lên, đi ra ngoài.
Hắn rời khỏi biệt thự Bá gia, bế Khổng Tư tới góc đường, nơi có một chiếc xe vừa to vừa dài đang đậu.
Lý Đường lập tức xuống xe, mở cửa cho hắn.
Lăng Việt không thể bế Khổng Tư qua cánh cửa hẹp này, đành phải để cô xuống bậc thang, đẩy cô vào xe.
Việt.
Đây là xe nhà di động, nội thất đầy đủ, giường đặc biệt rộng.
Trông thấy chiếc xe này, Khổng Tư không còn lý do gì để nghi ngờ Lăng
Hắn nói thật.
Hắn tới nhà Điền Minh Ánh uống café, cố tình chọc cô nổi giận ghen tuông để thử phản ứng, không ngờ cô tắt máy khiến hắn gọi không được, chạy tới đây đứng chờ. Hắn chuẩn bị chiếc xe để họ có chỗ thoải mái làm gì thì làm, không sợ bị người khác nhòm ngó, không cần rúc trong không gian chật hẹp của xe ô tô con.
Khổng Tư vừa nhẹ nhõm vừa khó chịu.
Cô vẫn tức vì Lăng Việt tới nhà Điền Minh Ảnh. Cô không muốn hắn gặp
ả ta thêm một lần nào nữa.
Nhưng điều đó không có khả năng, trừ phi Khổng Tư cắt đứt với Bá Hiên. Mà cô lại không thể gạt Bá Hiên sang một bên.
Dù Bá Hiên gay 100% không lên được với phụ nữ hay gay 50% có thể lên với phụ nữ, cậu vẫn là người bạn thân nhất, lâu nhất, tốt nhất của cô. Lên hay không không phải lý trí muốn mà được. Thân thể phản ứng, Bá Hiện cũng chẳng có cách nào. Cốt lõi là giữa họ hoàn toàn trong sáng, không có dâm ý với nhau.
Ngược lại, Lăng Việt và Điền Minh Ánh từng là người yêu chân chính, người yêu hàng thật giá thật, đến với nhau vì yêu, chia tay nhau vì bệnh. Điền Minh Ảnh không chịu được tần suất làm tình quá dày của Lăng Việt, sợ hãi bỏ đi. Lăng Việt yêu ả, bị bỏ lại với oán hận và nuối tiếc rồi dùng thời gian để quên ả chứ nếu họ vẫn còn ở bên cạnh nhau, không chừng Lăng Việt cưới Điền Minh Ảnh rồi.
Khổng Tư càng nghĩ càng tức, hậm hực ngồi xuống sofa nhỏ, cuộn mình ôm gối.
Điền Minh Ánh ở Diêu gia sống không tốt, chồng vừa chết lập tức chạy về đây, lại “vô tình” gặp Lăng Việt... Chắc chắn ả có tà tâm, muốn nối lại tình
cũ.
Chẳng lẽ Lăng Việt không nhận ra?
Hay hắn biết nhưng cố tình lượn lờ thả thính, định dùng Khổng Tư để giải toả sinh lý, sau lưng lén lút quay lại với Điền Minh Ánh nối lại tình cũ. Khi có Khổng Tư bên cạnh, Lăng Việt sẽ không cần ngủ với Điền Minh Ảnh nhiều, chỉ thỉnh thoảng tới. Vậy ả cũng chẳng bị làm đến mức kinh sợ.
Nghĩ đến đây, Khổng Tư tức điên, nước mắt lách tách rơi.
Lăng Việt đóng cửa xe, ngồi xuống ghế khác, lặng lẽ nhìn cô.
Chiếc xe chuyển bánh, chạy khỏi con đường, rẽ ngang rẽ dọc một hồi rồi dừng lại. Khổng Tư nghe tiếng Lý Đường mở cửa xuống xe, sau đó không còn âm thanh nữa.
Cô kéo rèm nhìn ra ngoài.
Xe đang đậu ở một góc đường lạ, rất tối. Phía xa có ánh đèn đường vàng
lờ nhờ.
Chắc Lý Đường sẽ không quay lại, chừa không gian riêng cho họ.
Nhưng Khổng Tư không có tâm trạng, chẳng muốn nói chuyện hay nhìn
mặt Lăng Việt.
Cô tự tưởng tượng đủ thứ về Lăng Việt và Điền Minh Ánh, tự khiến mình
tức phát điên. Cô ôm gối nằm thu lu trên sofa, quay mặt vào trong, chừa cho
Lăng Việt một bóng lưng
Hắn trầm ngâm hồi lâu rồi thở dài, đi tới ngồi xuống sàn, vắt tay lên
người cô, kê cắm vào cổ cô.
Khổng Tư vùng vằng hất ra không cho ôm.
Lăng Việt cố chấp ôm lại.
- Tránh ra... Đừng đụng vào tôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất