Người giao đồ ăn bấm chuông cửa. Khổng Tư không thèm mặc thêm áo, cứ thế đi ra mở cửa nhận đồ. Ánh mắt anh ta trượt trên người cô, mặt đỏ ửng, nói lắp quẹc quẹc rất buồn cười.
Người lạ còn không bình tĩnh được trước vẻ sexy này, Lăng Việt yêu cô
như vậy, cũng đã nhịn nhiều ngày, đảm bảo sẽ giương cờ trắng đầu hàng.
Khổng Tư mang đồ ăn vào bếp bày biện.
Cô mua rất nhiều thứ, đều là thứ mình thích ăn.
Cô lấy 2 bộ bát đũa, để một bộ ở vị trí đối diện giống như Lăng Việt đang
ở cùng mình. Mở rượu rót ra hai cốc, dành cho hắn một cốc, sau đó bắt đầu
ǎn.
Nếu Lăng Việt soi camera, hắn sẽ biết cô đang mời gọi.
Khổng Tư vừa ăn vừa thấp thỏm chờ đợi.
Thức ăn không có vị gì, ngược lại bên dưới co thắt điên cuồng, thèm
khát phát điên.
Nếu Lăng Việt chưa về, không nhìn thấy, không sang, lát nữa cô sẽ sang nhà hắn.
Khổng Tư uống hết cốc rượu, rót cốc thứ hai thì cửa kêu tít tít, tiếng bước chân vang lên.
Cô căng thẳng ngước nhìn, hy vọng không phải Lý Đường tới.
Lăng Việt xuất hiện trong tầm nhìn khiến trái tim cô xao động, lồng ngực nôn nao khó tả.
Hắn mặc quần ngố áo phông, rõ ràng đã về nhà tắm gội sạch sẽ. Chắc chắn soi camera từ lâu, biết được sự mời mọc lộ liễu của cô.
Hắn vào bếp, kéo ghế ngồi xuống vị trí của mình.
Mùi dầu gội và sữa tắm quen thuộc xộc tới khiến Khổng Tư nín thở, bên dưới gào thét dữ dội, mật dịch chảy ồng ộc ra, thấm ướt cả quần lót lẫn váy.
Cô cúi đầu uống hết cốc rượu thứ hai rồi rót thêm, căm ghét bản thân không có tiền đồ.
Cô thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn kỹ Lăng Việt, sợ mình sẽ khóc.
Nhớ quá...
Dù ngày nào cũng gặp ở công ty nhưng tối không được nói chuyện, không được ôm ấp, không được làm tình...
Đêm nào cũng cô đơn một mình trên chiếc giường rộng lạnh lẽo trong khi biết hắn đang ở ngay căn bên cạnh, quả thực hành hạ thống khổ.
Tại sao họ phải xa nhau như vậy?
Tại sao cô phải tự hành hạ mình vì hận thù từ 6 năm trước?
Khổng Tư không cam tâm nhưng không có biện pháp. Người nhà hợp tình, không hợp lý cũng phải chịu, thế mới là máu mủ ruột rà.
Lăng Việt lặng lẽ ăn, lặng lẽ uống cùng Khổng Tư.
Hắn tự rót rượu cho mình, chậm rãi gặp những món mà Khổng Tư thích còn hắn chẳng thích tẹo nào.
Cô hối hận.
Biết hắn dễ dàng sang thế này cô đã vào bếp nấu cho hắn mấy món hắn thích. Chắc mấy ngày vừa rồi hắn cũng chẳng thiết ăn uống gì, sắc mặt lúc nào cũng u ám khó coi.
Khổng Tư nuốt không nổi, rót rượu uống không.
Lăng Việt không cản cô, ngả người ra ghế châm thuốc hút.
Mem rượu xộc lên đầu, mùi thuốc lá quen thuộc quần quanh chóp mũi, ham muốn dằn vặt khổ sở dưới hạ thân khiến tâm trí cô nảy ra hai chữ: Tự ngược.
Sướng không muốn, muốn khổ.
Lẽ ra đã có thể vui vẻ, vô ưu vô lo, sống những ngày tươi sáng... Khổng Tư uống không nổi nữa, từ từ đứng lên pha café, bưng ra sofa ngồi ngẩn người.
Không có Lăng Việt, cô sống quá dằn vặt, quá thống khổ.
Sống như thế này để làm hài lòng nhà bác hai sao? Để làm hài lòng những người mà một năm gặp được vài lần, nói vài câu khách sáo, không nuôi cô ăn, không chăm cô ốm, không cho cô tiền tiêu xài thoải mái, không mua nhà mua xe cho cô. ..
Vì những người họ hàng như vậy mà ngược chính mình, ngược cả người yêu cô đến nỗi không do dự ném một nửa sản nghiệp tâm huyết cho cô.
Vì cái chết của bác hai... chết vì bệnh tim... cũng không phải do Lăng Việt lái xe đâm chết... mà hành hạ hắn, hành hạ chính mình?
Khổng Tư muốn khóc nhưng cố kiềm lại.
Lăng Việt đang ở ngay trong bếp, cô không thể để hắn thấy sự yếu đuối của mình. Hắn sẽ cười nhạo, sẽ coi thường cô. Vì đây là quyết định của cô chứ không ai bắt ép. Cô phải tự chịu trách nhiệm.
Lăng Việt uống thêm một lát nữa, lạch cạch thu dọn, rửa bát.
Cô sợ hắn ăn xong sẽ bỏ về...
Nếu hắn về, cô sẽ sang đó.
Khổng Tư cố kiềm chế ham muốn, vào phòng lấy quần lót và váy hai dây khác để thay.
nặc.
Quần đã ướt sũng, váy cũng ướt một mảng, mùi dâm dục bốc lên nồng
Cô rửa kỹ lưỡng, tần ngần một hồi, quyết định không mặc đồ lót, chỉ mặc váy hai dây.
Chiếc váy này cũng màu đen, hơi na ná chiếc trước nhưng nhiều ren hơn, gợi cảm hơn.
Thay xong, cô ra sofa ngồi đối diện với Lăng Việt.
Hắn đã tự pha một cốc café, đang nhâm nhi.
Từ lúc cô bước ra khỏi phòng ngủ đến khi ngồi xuống, ánh mắt Lăng Việt dán lên người cô không rời nửa giây, yết hầu trượt lên xuống mấy lần.
Hắn dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, cơ thể gồng cứng.
Hắn cũng thèm khát cô như một người đàn ông thèm muốn được làm tình với người phụ nữ mình yêu chứ không phải vì bệnh tật hành hạ. Hắn hết bệnh lâu rồi.
hạ.
Chỉ có cô, hằng đêm vẫn khao khát hắn vì căn bệnh chết tiệt hành
Nếu không có căn bệnh này, liệu cô có khao khát hắn không?
Khổng Tư bất giác nhìn lên, đối diện với đôi mắt tối đen của Lăng Việt,
lòng đau như cắt.
Có.
Dù không bị bệnh, cô vẫn khao khát hắn.
Cô không cam tâm, không muốn chia tay.
Hiện tại sống thiếu Lăng Việt giống như mất vị giác khi ăn, không cảm
thấy hứng thú nữa. Mọi thứ trở nên tẻ nhạt chán chường...
Mem rượu xông lên đầu, thân thể Khổng Tư nóng rực, lồng ngực phập
phồng.
Mật lộ gào thét đòi hỏi, hai đầu nhũ cương cứng, ham muốn trào lên dữ
dôi.
Cô dựa lưng vào sofa, hai đùi tách khỏi nhau, từ từ mở ra.
Lăng Việt nuốt khan, ánh mắt nấn ná ở bộ ngực ngồn ngộn trắng nõn
chỉ bị che một phần, nhìn hai đầu nhũ đội vải nổi cao lên, sau đó lướt xuống
đôi chân dài, dán vào hai bắp đùi đang từ từ tách ra.
Hắn nhíu mày kinh ngạc khi phát hiện Khổng Tư không mặc quần lót.
Cốc café trên tay khẽ run..
Hành động mời mọc quá rõ ràng, lớp giấy giữa họ cực mỏng, chỉ chạm
nhẹ là có thể chọc thủng.
Khổng Tư thè lưỡi liếm mép, tay trượt trên đùi, vén váy cao lên.
Lăng Việt đặt cốc café xuống nhìn chăm chăm từng động tác của cô.
Váy bị vén hết, hai đùi banh rộng, mê cung thần bí lộ ra không còn gì
che chắn. Lăng Việt nhìn thẳng vào đó, bất động.
Lăng Việt vùng đứng dậy, nhảy qua bàn, vồ lấy Khổng Tư.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất