Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Tài xế ú ở không rõ. Chị vợ nói thay: 

- Bảo hiểm gì ạ? Chồng tôi có đóng bảo hiểm đâu? 

- Công ty đóng bảo hiểm phi nhân thọ cho tất cả tài xế. 

Cả nhà họ Quách sửng sốt. Chính anh tài xế cũng ngơ ngác không biết mình được đóng bảo hiểm từ khi nào. 

Mộc Lung cười bất lực, nói sơ sơ về bảo hiểm y tế và bảo hiểm phi nhân thọ mà các tài xế được đóng khi ký hợp đồng chính thức với công ty. Y động viên gia đình họ Quách thêm một lượt nữa. Đưa quà thăm hỏi của công ty rồi chào về. 

 

Trong lúc đó, Khổng Tư tranh thủ chụp vài kiểu ảnh thương tích của tài xế. 

Chị vợ cầm phong bì đựng tiền dày cộp, khóc hu hu. Hai ông bà cảm ơn rối rít, tiễn Mộc Lung và Khổng Tư ra tận cửa. 

Lòng cô nặng nề một mảng. 

Dù được bồi thường tiền nhưng thương tật kiểu đó sẽ khiến người đàn ông kia không thể lái xe được nữa. Gãy cả hai chân, ngồi không ít nhất 6 tháng. Khi lành chân cũng không được như ban đầu, không thể làm việc nặng. 

Nhà anh ta tận 3 đứa con, bố mẹ đã già, vợ đi rửa bát quán ăn, về lâu về dài cực khổ vô cùng. 

Ruột gan Khổng Tư như có lửa đốt. 

Cô hỏi Mộc Lung 

- Công ty có chế độ cho tài xế không may tai nạn thế này không? 

- Có ạ. Sau này anh ta hồi phục sẽ được nhận vào làm tiếp. 

Khổng Tư sửng sốt: 

- Làm? Chân tay như vậy, có thể làm gì? 

- Tuỳ mức độ, vẫn sắp xếp được. Nếu anh ta không thể đi lại bình 

thường, không có khả năng lao động, chúng ta có quỹ trợ cấp một năm tiền lương, giới thiệu việc làm khác. 

- Vậy sao hồi nãy anh còn hỏi giám đốc Lăng có chỉ đạo gì không? Đãi ngộ như vậy ổn rồi mà. 

- Đó là đãi ngộ cho nhân viên bị tai nạn lao động bình thường. – Mộc Lung nhấn mạnh. 

Khổng Tư lập tức hiểu ra. 

Trường hợp này không bình thường. 

Lăng Việt bị tấn công trả đũa, tài xế xui xẻo dính chưởng chứ nếu lái bình thường, sao mà tai nạn được. 

- Chúng tôi đã báo cảnh sát. Họ sẽ điều tra kẻ ném bẫy đinh, lần ngược kẻ chủ mưu. 

Khổng Tư gật gù, không nói gì. 

Vụ này nghĩ bằng đầu gối cũng biết là do chú tư hoặc bác dâu làm. Bác cả không đời nào manh động như vậy. 

Nhưng chọc thủng sơn trong kho cũng được, không gây hại cho người vô tội, chỉ làm Lăng Việt thiệt hại tiền của; chứ tấn công xe tải, tài xế trên xe vạ lây. 

Tài xế có tội tình gì đâu. 

Quá dã man. 

Hèn gì khi Khổng Tư lên án Lăng Việt vì khiến bác hai đau tim chết, hắn phản ứng dữ dội. Hắn nói người nhà bác hai trả đũa, làm liên luỵ người vô 

tội. Hắn muốn cô đứng vào vị trí của hắn để thấy chiêu trò bẩn thỉu của họ. 

Tưởng Lăng Việt khoa trương nói quá... Nào ngờ cô còn chưa tiếp nhận công ty đã xảy ra vụ này. 

Đây đâu phải trả đũa Lăng Việt, đây là hại người vô tội hòng phá huỷ tài sản, làm hắn mất tiền đấy chứ. 

Ừ thì tấn công công ty, làm hắn mất tiền cũng được. Nhưng còn tài xế vô tội thì sao? Lỡ anh ta chết luôn khi xe lật, chẳng phải đó là giết người ư? 

Giờ chưa chết mà hai chân, một tay đã gãy, thương tật theo suốt đời, tương lai coi như bị huỷ. Anh ta làm gì nên tội để phải chịu kết cục này? Thế hoá ra trả thù Lăng Việt, một sợi tóc của Lăng Việt không đụng được, chỉ giật giật chọc chọc cho hắn rơi vãi tiền, rồi hại người vô tội với công ty bảo hiểm à? 

Lửa giận từ từ cháy lên trong ngực Khổng Tư, cháy mỗi lúc một lớn. Người nhà tài xế có được hận Khổng gia, hận bác dâu và hai đứa con không? 

Khổng Tư không nhịn được, hỏi Mộc Lung: 

- Tai nạn như thế này có hay xảy ra không? 

- Tai nạn lao động thông thường thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Còn những vụ tấn công hoặc cố tình hãm hại, một năm có vài lượt. Năm ngoái có hai vụ. Một vụ phá phanh xe tải khiến cả xe gạch lát nền đâm vào cột đèn giao thông; một vụ chụp thuốc mê tài xế, cướp xe chở thép chạy ngược về phía bắc, bỏ lại đó khiến chung ta lỡ hẹn với đối tác, phải bồi thường tiền. Năm kia cũng có... 

Khổng Tư kinh ngạc: 

- Toàn bộ đều tấn công các xe tải? 

- Vâng. Đội vận chuyển và kho bãi dễ bị tấn công nhất. Họ cũng phải 

chấp nhận, cố mà cẩn trọng thôi, vì kinh doanh lĩnh vực này cạnh tranh rất 

khủng khiếp, chiêu trò nhiều. Còn muốn hất cẳng chúng ta khỏi các vụ đấu thầu, đối phương phải mạnh tương tự. 

Mộc Lung ngừng nói. 

Khổng Tư hiểu, cười khẩy khinh bỉ. 

Nhà bác hai làm gì còn công ty và tiền bạc mà đòi tranh thầu công trình với Lăng Việt. Công ty cũ nhà bác hai ngày xưa chỉ kinh doanh nhựa nhôm vớ vẩn, có thi công cái gì đâu đọ sao nổi với Bình Nguyên. Cho nên trả thù của 

họ chỉ có như vậy, đánh vào đội vận tải và kho bãi, hại tài xế, chọc tiền chảy khỏi túi Lăng Việt. 

CƠ. 

Chao ôi... Tưởng thế nào... 

Còn họp gia đình bàn bạc kế hoạch trả thù đao to búa lớn. 

Còn muốn Khổng Tuyền cầm trịch, đưa công ty nhà cô ra hứng đạn thay 

Còn bảo nếu không biết đánh từ đâu thì để bác dâu chỉ cho. 

Mẹ nó chứ... 

Thì ra trả thù của bọn họ là thế này đây. 

Không đủ gãi ngứa cho Lăng Việt. 

Không xứng làm đối thủ của hắn. 

Gieo hoạ cho người vô tội. 

Càng nghĩ càng tức lộn ruột. 

Lẽ ra Lăng Việt không cần cho cô nửa cổ phần công ty Bình Nguyên, chỉ thuê cô làm giám đốc điều hành để cô nhìn tận mắt, bắt tận tay là đủ. 

Trả thù như thế này cô cực lực phản đối. Cô phải về mách bố mẹ. Để xem họ có ủng hộ cách làm của bác dâu không. 

Khổng Tư bắt taxi đến quán nướng, nộ khí xung thiên nhắn tin cho Bá 

Hiên, nhờ cậu mấy việc. 

Đến nơi, cô được nhân viên dẫn tới bàn Lăng Việt ngồi. 

Hắn nướng trước rất nhiều thịt, Khổng Tư chỉ việc ăn. 

Cơn thèm ăn đã dịu xuống lại bùng lên, Khổng Tư ngấu nghiến ăn khiến Lăng Việt phải liên tục nhắc: 

- Chậm thôi... Còn nhiều mà... 

- Từ từ. Anh cắt thành miếng nhỏ cho. 

- Ăn ít ớt thôi, cay nổi mụn lại khóc. 

Bàn bên cạnh có một cặp trẻ tuổi đang ngồi. Thắng con trai thấy Khổng

Tư xinh đẹp sang chảnh, cứ nhìn chằm chằm. 

lón: 

Đứa con gái ngứa mắt mỉa mai: 

- Gớm... Ăn như heo... Không biết ý tứ. 

Khổng Tư đang sẵn cơn tức trong người, đập rầm đũa xuống bàn, quát 

- Mày nói ai? Tao bỏ tiền ra mua... ăn bao nhiêu kệ tao. Còn phải nhìn mặt mày, diễn đẹp cho mày xem à? Bạn trai tao không nói gì thì thôi, đến lượt mày nói? 

Đứa con gái không ngờ trông Khổng Tư cao sang lịch lãm mà lại nóng tính như vậy, trừng mắt lườm, níu tay bạn trai muốn gã bênh vực mình. 

Thằng con trai bị ánh mắt lạnh như băng của Lăng Việt xiên một kiếm vô hình từ trước ngực ra sau lưng, sợ rúm dái, nạt bạn gái: 

- Em ngứa mồm à? Liên quan gì đến em. Xin lỗi đi... 

Đứa con gái trợn mắt cãi: 

- Sao em phải xin lỗi. Ăn như... thế nào thì em nói như vậy. Nói đúng sự thật còn gì. 

Khổng Tư tức lộn ruột, nhướn mày nhẹ nhàng hỏi Lăng Việt: 

- Anh yêu, em ăn nhiều lắm hả? Giống heo hả? 

Khoé miệng hắn nhếch lên cưng chiều: 

- Không nhiều. Giống tiên nữ... Heo ở bàn kế bên kia. 

Khách ở các bàn xung quanh phì cười. 

Đứa con gái kia tức điên, đứng phắt dậy: 

- Cười cái gì mà cười. Tôi không phải heo. – Cô ta chỉ vào Lăng Việt, mắt 

rơm rớm nước, kêu lên. – Anh mau xin lỗi tôi đi... 

Cút. 

- Tạo chưa điên. – Lăng Việt đổi giọng, sát khí loé lên trong mắt. – 

Đứa con gái sững sờ, điếng người, mặt đỏ tía tai đứng thở hổn hển. Thằng bạn trai vội vã cúi đầu xin lỗi Khổng Tư: 

- Xin lỗi cô, bạn gái tôi không hiểu chuyện. 

- Cụp mắt xuống. – Lăng Việt rít lên. – Mày lườm nữa, đêm mai chỉ còn hốc mắt thôi. 

Thắng bạn trai vội vã kéo đứa con gái ra khỏi bàn, vừa đẩy vừa lôi tới quầy thanh toán, trả tiền rồi biến thẳng. 

Những người xung quanh thì thầm chỉ trỏ, lắc đầu chê đứa kia ngứa 

mồm, tự nhiên của ông ổng lên làm gì. 

Khổng Tư đỡ bực, cầm đũa lên ăn tiếp. 

Lăng Việt lật thịt, cắt nhỏ, gắp vào bát, rót coca cho cô, dỗ: 

- Đừng bực tức... Loại đó ra đường không bị người này và cũng bị người 

khác tát. 

- Ừm... 

Khổng Tư khẽ gật đầu, được Lăng Việt đút cho một miếng tận 

miệng. 

Đúng lúc đó, một giọng nói âm dương quái khí vang lên: 

- Ôi chao... Chia tay rồi cơ đấy... Chia nhà ở, không ăn chung... Xem ra đều là điêu tọa lừa người. 

Khổng Tư quay lại, thấy bác dâu Di Hồng và con gái Ngọc Hà đang tiến về phía mình. 

Ngọc Hà tức giận hùng hổ vượt lên trước, chỉ vào mặt Khổng Tư: 

- Mày đúng là hồ ly, khốn nạn... Mày... 

- Coi chừng tay mày. – Lăng Việt rít lên, mắt toé lửa. 

Tay hắn cầm kẹp kẹp thịt, đưa về phía Ngọc Hà muốn đẩy chị ta ra. Ngọc Hà mặc váy áo đắt tiền, sợ bị dơ, vội vã tránh sang một bên. Khổng Tư mỉm cười giả tạo: 

- A... Bác dâu, chị họ... Trùng hợp quá... Giới thiệu với hai người, đây là Lăng Việt, bạn trai cháu. 

- Bạn trai? – Di Hồng rống lên. – Nó hại chết bác mày mà mày vẫn ngang nhiên dính vào... Đồ. .. bất nhân. Dối trá... 

Bà ta xông tới nhấc cốc coca lên, hắt thẳng vào mặt Khổng Tư. 

Lăng Việt đứng bật dậy nhưng cản không kịp. 

eyJpdiI6IlhOVjkwS2taU2ZjS2MzNDB1dU4wcXc9PSIsInZhbHVlIjoiMW5JUk0xSVErSUVGOEtLMDR0VGZXeVdLdjF0NGJwMEtpdXVDK2QwTDVmUjF2R2s2dWVjc0xEcEFkWnpMNUY0b1RQOG8zK3pOaWxrXC9CcnJMTjJwcnowOUVQcjA4NHlaMDhrQ2JPaXgrS2FxNnNFWGRvZjBHZXBWMWlUSEJWN3Z1VkI0WHBYanY2eDFOMzVSZlNlSFBpXC83MWhWS2RybjBkWFN6aHhKNTFteXBvUjYxQnZIVkYyRzA5bTJXajlOOXUzeUhPUGVwXC9RQkhkUEd4UVl3elFWVXJ6NWdLQ1BjMmNiUmhIWUZlNkRiWWF0YkprVDNGQVRuSkpIcnF4QjhORCIsIm1hYyI6IjljNWNmMDVmMWQ0MmI1YzI3YzE5MWVmYWQxM2I5NzQ0ZGM2YjY2MjdmZjUzMzczOTg0ZGM1ZTc4MjQ1ZDRlOTkifQ==
eyJpdiI6IndDMkZoOUIwTkdUMjczM0lRNmpUdXc9PSIsInZhbHVlIjoib0srRjlXUHNkbnI5SzM4NjVvYVBOdm0zXC9EWGlEXC96UlhcL1wvMzRlUmFxNTFRa3l4dWFLek1pOWZPOHJxV25SMGhhV0ZaWDlYdmZYWUN6c21cL1Z0eStWSTNqdnNPRmF6bVUrSFJMXC90YTZHK0E9IiwibWFjIjoiNTBjYzAxMWVkYjAyZjUyOWRkYWFlNDIwY2VlNzU3MGI3MDlkN2VkMmYwOGYxNThkN2YxYmIzYWU4MDJiYjAwNyJ9

Toàn thân Khổng Tư lạnh toát, lửa giận bùng lên.

Ads
';
Advertisement