Thứ 7, chủ nhật, Khổng Tư bận rộn sắp xếp tư trang vào phòng mới, không có thời gian rảnh. Cô ra ngoài mua đồ có một lần mà Lăng Việt phải 4 vệ sĩ theo bảo vệ, bám sát không rời, không hở ra kẽ nào để ngó xem xung quanh có phòng khám tư không, đừng nói trốn đi khám.
Khổng Tư sốt ruột, Bá Hiên càng sốt ruột hơn.
Cậu lái xe đi tìm phòng khám xung quanh khu của Khổng Tư, tìm thấy một cái trên đường cô đi làm. Đó là phòng khám đa khoa, có siêu âm thai. Bá Hiên ngoặc với các bác sĩ ở đó. Chỉ cần Khổng Tư đến, bất kể giờ nào, cô sẽ lập tức được siêu âm, không phải xếp hàng chờ đợi.
Thứ 2 đi làm, Khổng Tư định lúc về sẽ kêu đau dạ dày để tới phòng
khám nhưng không có cơ hội vì cuối giờ Lăng Việt đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, đưa cô ra ngoài ăn tối. Hắn bao riêng một nhà hàng, cho trang hoàng lung linh rực rỡ bằng nến và hoa, lãng mạn khủng khiếp.
Sự ủ rũ của Khổng Tư lập tức bị thổi bay.
Không khám hôm nay, mai ngày kia khám cũng được. Cô chuyên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Lăng Việt, chìm đắm trong ngọt ngào lãng
man.
Nụ cười tươi tắn rực rỡ của Khổng Tư khiến Lăng Việt ngắm mãi không rời mắt, ngưng đọng mất một hồi.
Khổng Tư tưởng mặt mình dính đồ ăn, áp tay lên má:
- Sao thế anh?
- Cún con của anh xinh quá...
- Hi hi... Dẻo miệng thế.
- Làm anh muốn bắn lên mặt em.
Khổng Tư chưng hửng.
Đại ca xã hội đen quả nhiên không thể một chốc một lát biến thành bạch mã hoàng tử. Dù miễn cưỡng cũng chỉ hoá ra hoàng tử giả, cưỡi hắc mã thôi.
Trong đầu Lăng Việt chắc không tồn tại khái niệm lãng mạn. Đối với hắn, yêu chiều là mua cho thứ nọ thứ kia, làm theo sở thích của đối phương. Cô cũng không thể đòi hỏi điều vượt quá tầm với.
Khổng Tư bĩu môi:
- Dê già. Bệnh khỏi rồi mà hở chút là nghĩ đến chịch choạc.
- Nhìn mặt em đã muốn cứng rồi... Nhìn xuống ngực, lên ngay lập tức.
Đừng nói nhìn mông đùi.
- Vậy bịt mắt lại.
- Nghe giọng cũng cứng.
- Bịt tai lại.
Lăng Việt nhếch mép cười tà:
- Ngửi mùi trên người cương đau hàng luôn.
- Bịt luôn mũi đi.
- Nhớ đến là muốn nhảy vào chịch.
- Giờ em thè lưỡi ra, anh lên trong 3 giây, chịch em tại đây cho xem.
Khổng Tư vừa tức vừa xấu hổ, đập dĩa xuống bàn:
- Rốt cuộc anh khỏi bệnh hay chưa vậy?
- Khỏi rồi.
- Em để anh thiếu thốn à?
- Hơi thiếu. Dạo này nhu cầu của em ít hẳn. Làm cũng không còn máu
lửa nữa.
Sống lưng cô ớn lạnh, tim thót lên sợ hãi.
Ít là đúng. Có thai mệt bỏ mợ, thèm ngủ, lúc nào cũng muốn ngủ. Quan hệ thì sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng, trốn được lần nào cô phải trốn cật lực, làm sao dám máu lửa.
Lăng Việt chăm chú quan sát từng biểu cảm của cô.
Hắn gần như đọc được suy nghĩ trong đầu cô. Sống chung bao lâu, không thể có chuyện hắn không biết cô bồn chồn lo lắng.
Khổng Tư liếc quanh, thấy nhân viên nhà hàng đã rút hết vào trong thì đứng lên, đi sang ngồi ghé lên đùi Lăng Việt.
Hắn đẩy ghế xa khỏi bàn cho cô ngồi thoải mái, ôm eo nhẹ nhàng xoa xoa. Khổng Tư ôm cổ hắn, rì rầm nũng nịu:
- Giờ bệnh của em thuyên giảm, rất có thể đã khỏi. Dạ dày có vấn đề, cảm giác lúc nào cũng không khoẻ... Nhu cầu ít đi, kén ăn, ham ngủ, không còn máu lửa... Anh bất mãn lắm đúng không? Thấy em không còn thú vị, muốn ra ngoài tìm gái trẻ hơn, xinh hơn, đúng không? Sẽ sớm chán em, không còn yêu em nữa phải không?
mi.
Dù chỉ đóng kịch để lấp liếm nhưng nói đến đó, nước mắt rơm rớm trên
Lăng Việt sửng sốt:
- Anh mới nói “hơi thiếu” mà em đã nghĩ đi đâu vậy? Lên tận cung trăng rồi? Mau xuống.
Khổng Tư bĩu môi:
- Anh thích máu lửa còn gì... Giờ em không thể đáp ứng, em hết giá trị đúng không?
Lăng Việt nghẹn, há miệng nhưng không biết phải nói gì.
Thấy hắn im lặng, vẻ mặt khó xử, Khổng Tư tủi thân, nước mắt cứ thế lách tách rơi, mếu máo:
- Anh hài lòng với em vì tình dục còn gì... Thích chịch em vì em dâm đãng, nhiều nước, vạch quần có thể đâm lút cán, dập như điên. Giờ em không được như vậy nữa... anh sẽ hết thích em đúng không?
- Không phải. – Lăng Việt kêu, ngơ ngác, không đối phó kịp.
Khổng Tư oà khóc:
- Đúng mà... Anh sẽ đi tìm một đứa khác bị bệnh tương tự, nhiều nước,
dâm đãng, máu lửa... Anh sẽ bỏ rơi em...
vậy?
- Không... Em câm miệng... Nín! Bị điên à? Tự nhiên nghĩ cái quái gì
- Anh quát em à? – Khổng Tư nức nở khóc. – Anh hết yêu em rồi... Giờ quát nạt em.
Lăng Việt nghẹn, nói không được, không nói không xong, ngơ ngác nhìn Khổng Tư khóc.
- Anh... không thèm dỗ em... Anh nuôi bồ bên ngoài phải không?
- Ôi trời... Bà trẻ ơi... Con quỳ xuống lạy bà... Không phải! – Hắn oan ức muốn đâm đầu vào cột. – Nín đi... Mở to mắt ra nhìn xung quanh xem... Khổng Tư vẫn khóc hu hu, nhìn bốn phía:
- Nhà hàng không một bóng ma... nhìn... cái gì?
- Ai bao nhà hàng, ai đưa em đi ăn tối lãng mạn?
- Em dám nói anh hết yêu em? Anh thấy em mệt mỏi, căng thẳng, tìm mọi cách khiến em thoải mái... Em... Phút trước còn đang hớn hở tươi cười, phút sau khóc thành bộ dạng gì thế này? Tình yêu của anh là cơn động giục của chó hả? Khi nứng thì yêu, hết nứng thì hết yêu? Em coi anh như vậy? Khổng Tư bĩu môi, ngừng khóc, hậm hực nhìn Lăng Việt.
thôi.
Hắn rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, há miệng mấy lần, muốn nói lại
Khổng Tư cũng không hiểu được vì sao mình đột nhiên khóc ngon ơ thể này. Có lẽ vì mang thai, cảm xúc bất ổn nên vui buồn thất thường. Nghĩ đến đây, cô tủi thân, nước mắt lại rơi lách tách.
Người ta có thai được bạn trai cưng như trứng mỏng, dắt đi khám thai, tíu tít cùng nhau chia sẻ khoảng khắc đầu tiên được nhìn thấy con; cùng nhau tìm hiểu, trải qua các giai đoạn của thai kỳ. Còn cô có thai lại sợ bị bạn trai phát hiện, giấu giếm như ăn trộm, tìm cách trốn đi khám thai.
Dù hắn vẫn cưng cô như trứng mỏng, yêu chiều hết mực nhưng nếu phát hiện cô có thai, liệu tất cả những thứ đó có đổ vỡ không? Liệu hắn có còn nói yêu quả quyết như hiện tại?
Khổng Tư nấc lên từng hồi.
Lăng Việt im lặng nhìn, một tia sáng lạ loé lên trong đáy mắt.
Hắn bưng mặt cô, nhướn mày thăm dò:
- Đứa nào nói gì với em? Có phải em nghe được lời đồn linh tinh?
Khổng Tư lắc đầu, nguầy nguậy.
- Có đứa con gái nào nói bóng gió trước mặt em?
Cô tiếp tục lắc đầu.
Lăng Việt im lặng suy nghĩ. Nước mắt rơi đến đâu, hắn gạt đến đó. Khổng Tư nức nở một hồi, từ từ bình tĩnh.
Đối diện với đôi mắt tối đen của hắn, lo sợ lại trào lên. Cô không biết hắn nghĩ gì, sợ sự mít ướt của mình khiến hắn chán ghét, bực tức. Lăng Việt lấy khăn ướt lau mặt cho cô, vuốt ve gò má đỏ ửng, thì
thầm:
- Anh yêu em.
Tim Khổng Tư nhói từng hồi, không rõ đau xót hay rung động.
Cô muốn hỏi hắn tại sao yêu cô mà không muốn có con.
Tại sao luôn nhắc cô uống thuốc tránh thai.
Nếu lỡ có thai rồi thì để hay phá.
Nhưng cổ họng cô bị bóp nghẹn, lời không thốt ra được.
Cô sợ, không dám đối diện với sự thật.
Lỡ Lăng Việt yêu cầu phá...
Cô ôm chặt hơn nữa, vùi mặt vào tóc hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất