Lăng Việt đi tới gần sofa, tiếng quần áo sột soạt vang lên khá lớn. Khổng Tư lo sợ, kiếm chuyện để hỏi:
- Bên ngoài ổn không?
Lăng Việt không trả lời, hình như ngồi xuống ghế đơn bên tay trái
Sự im lặng của hắn khiến tim cô đập thình thịch lo sợ, trong đầu loạn lên muôn vàn hình ảnh mình trốn đi sinh con, hắn ở nhà bao nuôi tình nhân khác để trả thù. Ruột gan cô thắt lại đau như xé, nước mắt rơm rớm trên
mi.
Điện bừng sáng.
Khổng Tư bị chói, nhắm nghiền mắt, sau đó vội vã mở mắt ra vì hình ảnh thoáng qua trong tích tắc vừa rồi.
Cô ngẩn người kinh ngạc, há hốc miệng, tim ngừng một nhịp.
Lăng Việt đang quỳ gối trước mặt cô, tay trái cầm một bó hoa hồng rực
rỡ, tay phải cầm hộp gấm đỏ đã mở ra. Trong hộp, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đẹp tuyệt đang toả sáng.
Nhưng tất cả đều không gây chấn động bằng nụ cười ôn nhu cưng chiều của Lăng Việt.
Mắt hắn như có ngàn vạn ngôi sao, khuôn mặt tươi tắn hạnh phúc trái ngược với sự âm trầm cáu kỉnh hồi nãy.
Khổng Tư không thể tin vào mắt mình.
Giọng trầm trầm ấm áp vang lên:
- Khổng Tư... chúng ta kết hôn nhé...
Chiếc nhẫn được nâng cao lên một chút.
Tim cô nhói nhói liên hồi, đau ê ẩm, nước mắt thi nhau rơi xuống.
- A...
- Khổng Tư... Anh yêu em... Lấy anh đi.
Hắn cầu hôn cô.
Vậy hồi nãy...
Còn cái thai...
Pháo hoa nổ lụp bụp trong đầu, tim cô nổ tung, lồng ngực nghẹn
Im lặng mấy giây, Khổng Tư oà khóc nức nở:
- Hu hu... Lão già khốn kiếp... Anh lừa em... anh lừa em..
Cô nhào xuống ôm chầm lấy Lăng Việt.
Hắn buông bó hoa, bỏ nhẫn lên ghế, ôm ghì cô vào ngực.
- Anh lừa em... Chó già thần kinh... - Khổng Tư khóc tê tâm liệt phê,
khóc như trẻ con lạc mẹ. – Lăng Việt... Em ghét anh... Cút đi...
Cô cào cấu lưng hắn, cắn cổ hắn, nước mắt tuôn như hai dòng suối.
Lăng Việt hít khí, ngồi hẳn xuống sàn kéo cô lên đùi ghì chặt, xoa xoa lưng, giọng trầm rung xúc động chất chứa ngàn vạn yêu chiều xót xa:
- Cún con ngu xuẩn... Mãi mới phát hiện mình có thai mà đòi giấu người khác. Còn nhờ thẳng gay lọ kia tìm phòng khám cho... Anh chưa táng chết nó là kiềm chế lắm rồi.
- Anh... chó chết... Anh biết từ bao giờ? Hu hu... - Khổng Tư buông Lăng Việt ra, đấm bùm bụp lên ngực hắn. – Anh bảo... không thích trẻ con... Anh nhắc em uống thuốc... Em sợ lắm... Sao anh ác thế...
- ... - Hắn ôm chặt cô, không trả lời.
- Anh không yêu em... lừa em...
- Yêu mới lừa. Không lừa thì đến bao giờ em chủ động chui đầu vào lưới? Anh già rồi... không đợi được.
- Chó chết... Khốn nạn...
Khổng Tư cắn vai hắn, nghiến mạnh.
Hắn để yên cho cô cắn, liên tục xoa lưng, dỗ dành:
- Cún con của anh lớn rồi... Ngoan, đừng khóc... Cũng biết xù lông bảo
vệ con... Còn không muốn buông tay anh, muốn cả bố cả con... Ngoan lắm. Xứng đáng được thưởng... Muốn gì nào?
- Không muốn... Làm người ta sợ chết đi được...
- Thưởng cho em một lão già 39 tuổi, được không?
- Không thèm. Biến đi...
Khổng Tư vùng vằng giận dỗi, lại oà lên khóc.
Vì hú vía, nhẹ nhõm, trút được gánh nặng mà khóc cho thoả bao ngày
vật vờ sợ hãi không nguôi, giấu giếm không dám nói với Lăng Việt.
- Tên khốn... Thuốc tránh thai là giả à?
- Giả.
- Anh cứ nhắc em... uống.
- Sợ em uống nhầm thuốc thật nên mỗi lần hết vỉ phải cầm vỉ mới đưa tận tay cho em. Vitamin đó.
Hắn cười khùng khục, nghe đáng ghét kinh khủng.
Thế mà cô cứ tưởng hắn không muốn có con, nhắc cô uống thuốc cho chắc.
Chó chết!
- Anh biết em chậm kinh?
- Biết. Uống 3 vỉ thuốc giả mới có thai. Mong con như nắng hạn mong mưa. Sao mà không biết...
nhìn.
Khổng Tư gào lên, giãy giụa ăn vạ. Lăng Việt toét miệng cười ngồi
- Anh biết em nghén... cố tình bưng canh cá lên trêu em?
- Ừ... Nhưng không ngờ em nôn dữ dội như vậy. Doạ anh sợ hết hồn.
- Còn biết sợ... Biết người ta có thai sao làm tình mạnh thế?
- Anh nhịn lắm rồi đấy. Mỗi lần làm xong đều canh em cả tiếng đồng hồ xem có đau bụng không.
Môi cô bĩu ra, khóc không nổi nữa, sụt sịt lườm nguýt hắn:
- Đồ lừa đảo. Yêu đương chưa được mấy nỗi đã lừa người ta uống thuốc tránh thai giả. Anh sốt ruột có con thế à?
Lăng Việt rút khăn giấy lau mặt cho cô, thì thầm dịu dàng:
- Anh già rồi... Không đợi được. Em suốt ngày nhảy nhót bên ngoài, để ông già này thấp thỏm không yên. Bá Hiện chưa xong lại đến Khổng gia... Nguy hiểm chồng chất.
- Hoạn thư.
- Em cứ thử 39 tuổi, anh 25 tuổi xem ai hoạn thư, ai đặt bẫy mang
bầu...
Cô bĩu môi không đối đáp được.
Lăng Việt mỉm cười, trong mắt đều là hạnh phúc:
- Cún con... Yêu chết mất... Nghiện em... Cai không nổi. Em muốn cả
anh và con?
Khổng Tư gật đầu.
- Không muốn sống thiếu anh?
-Ừm...
- Yêu anh nhiều lắm hả?
- Nhiều... - Cô ghì cổ hôn môi hắn. – Đồ già dê gian xảo. Doạ người ta sợ
chết khiếp.
Hắn toét miệng cười:
- Hồi nãy anh phải nhịn dữ lắm đấy... Tí nữa thì cười mấy lần. Mai anh
đưa đi khám.
- Được... Sáng mai đi luôn. Em sốt ruột lắm rồi.
Lăng Việt nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô, thì thầm:
Lăng Việt cầm nhẫn, cẩn thận đeo cho cô rồi nhấc cô lên sofa, quỳ gối hôn vòng bụng phẳng lỳ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất