Khổng Tư cố tình đi sớm hơn bình thường, mang theo những chiếc vòng cổ đã được gói đẹp đẽ trong hộp.
Khi cô đến, phòng kế toán không có ai.
Khổng Tư để lên bàn mỗi người một hộp vòng, kể cả bàn của mình rồi đi thám thính các phòng khác.
Phòng kinh doanh chưa có ai đến. Khổng Tư nhìn trước ngó sau, lén lút đi vào đặt hộp vòng lên bàn 3 nhân viên nữ rồi nhanh chóng chuồn.
May cho cô, không ai nhìn thấy.
Làm xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tới phòng trà nước pha café, nhâm nhi, sát giờ làm mới đủng đỉnh quay lại phòng kế toán.
Y như rằng, các chị em cùng phòng đang túm tụm, người bóc hộp, người săm soi dây chuyền trên tay.
Khổng Tư giả vờ ngạc nhiên hỏi:
- Các chị làm gì vậy?
- Khổng Tư, em cũng có này... - Hồng Hạnh đi tới bàn cô, cầm hộp đựng vòng lên khua khua.
- Cái gì thế ạ?
- Hồi nãy chị đến, thấy trên bàn mỗi người có một hộp quà, không biết ai tặng. Bóc ra thì thấy bên trong là cái này... - Lục Yên giơ chiếc vòng ra. Khổng Tư nhìn chăm chăm một hồi, giả ngu giả ngốc:
- Của mọi người giống nhau hết ạ? Có phải ngày kỉ niệm gì đâu nhỉ? Hồng Hạnh dúi cái hộp vào tay Khổng Tư:
- Em không nhận ra chiếc vòng này à? Trông giống hệt vòng Bàng Tô Tô
đeo hôm kia. Cái mà em bảo mẫu mới của Acadiamond ấy.
- À... - Khổng Tư giả vờ nhận ra. – Đúng rồi... Mấy cái này giống của
Bàng Tô Tô thật.
- Không phải giống, mà là giống hệt. – Lục Yên bĩu môi.
Khổng Tư bóc hộp của mình:
- Để em xem cái của em nào... Ai tặng không biết?
Hồng Hạnh cười lạnh:
- Chắc Bàng Tô Tô tặng chứ gì. Thấy chị em mình thích cái vòng kia nên
mua đồ nhái tặng, mỉa mai bọn mình nghèo nàn, không có vòng kim cương
để đeo.
Khổng Tư sửng sốt nhìn lên.
Lục Yên cười khẩy khinh bỉ:
- Em thì nghĩ có người biết vòng của Bàng Tô Tô đeo là giả, tìm thấy loại
y hệt, mua một lố tặng mọi người để vạch trần sự dối trá của con nhỏ kia. Các chị em xem, vòng này giống hệt... không khác tẹo nào so với vòng của Bàng
Tô Tô. Em còn ảnh trong máy đây này... Thế mà ai đó mua cả lố tặng chúng
ta, chứng tỏ rất rẻ. Vậy cái của Bàng Tô Tô đích thị là giả, giống mẫu của
Acadiamond, ả bốc phét là bạn trai đặt riêng để khoe khoang.
Nhiều chị em gật gù cho là phải. Khổng Tư cũng gật gù theo, bóc hộp của mình, lấy vòng ra, vờ vịt:
- Ôi... giống cái của Bàng Tô Tô nhỉ... Vậy đây là đồ nhái ạ?
- Nhái chứ còn gì.
- Không nhái, chẳng lẽ người ta cũng đặt riêng mỗi cái 30 triệu tặng chị em mình?
Mọi người bật cười trào phúng:
- Con nhỏ kia điều thật.
- Mình nhà quê, có hạt kim cương nào đâu. Nhìn cũng chẳng biết đâu là kim cương, đâu là nhựa, bị đứa trẻ con nó lừa.
- Mặt trơ trán bóng thật đấy. Đã mua đồ nhái giống của nhãn hiệu nổi tiếng còn khoe khoang khoác lác. Nó mà bảo một vài triệu chắc không ai soi kỹ làm gì. Đằng này...
- Đúng đấy. Chắc đi khoe ở đâu đâu, bị người sành sỏi nhìn thấy, họ mới chơi cho một vố chứ gì.
Ruột gan Khổng Tư mát lạnh, hả hê kinh khủng. Cô đeo vòng lên:
- Các chị nhìn xem, em đeo vòng này đi họp lớp, bọn bạn có tưởng là
vòng kim cương không?
- Ôi, da Khổng Tư trắng, đeo vào đẹp thật.
- Nhìn sang lắm luôn. Ai dám bảo đây là đồ giả nhỉ!
- Thì đó, nên hôm trước mọi người mới bị lừa, tưởng đâu nhỏ Bàng Tô Tô đeo vòng kim cương thật.
- Mình cũng đeo lên cho nó thấy... - Hồng Hạnh bắt chước Khổng Tư, đeo vào.
Các chị khác hưởng ứng ngay, đeo lên.
Lúc Dương Tuyền đến, mọi người nhao nhao kể. Dương Tuyền khinh bỉ
bóc hộp để trên bàn mình, đeo vòng vào cười gian:
- Các chị em làm việc đi. Chị sang phòng khác buôn chuyện.
Khổng Tư sướng điên, ngồi vào bàn làm việc khí thế ngút trời, bất chấp ham muốn bứt rứt nơi hạ thân.
Chỉ trong một buổi sáng, nhiều phòng ban khác đã biết chuyện Bàng Tô Tô đeo vòng nhái, nói dối là vòng kim cương của Acadiamond do bạn trai đặt riêng tặng. Chỉ có Bàng Tô Tô không biết.
Buổi trưa, ả quen thói chạy sang phòng kế toán buôn dưa lê. Vừa vào, nhìn thấy ai cũng đeo vòng như mình, mặt ả tái xanh, ngơ ngáo kiếm cớ chuồn:
- Ơ... Mọi người chưa đi ăn ạ? Hình như em quên điện thoại...
- Bàng Tô Tô... - Hồng Hạnh đứng lên cười toét miệng, đặt tay lên cổ mình. – Em nhìn này... Vòng bạn trai chị đặt riêng tặng chị đấy. 30 triệu nhé ... Ôi, ổng tâm lý quá trời quá đất. Cảm động chết đi được.
lùng.
Mặt Bàng Tô Tô trắng bệch.
Khổng Tư suýt nữa phì cười, phải cố lắm mới giữ được khuôn mặt lạnh
Các chị khác không vạch trần Bàng Tô Tô, ngược lại hùa vào với Hồng Hạnh.
- Chồng chị cũng đặt cho chị một cái đây. Mọi người xem, giống hệt của Bàng Tô Tô này. Chắc cũng 30 triệu.
- Của em là mẹ chồng tặng. Thấy em thích mẫu này, mẹ dẫn em đi mua luôn.
- Chị thì người yêu cũ tặng.
- Các em có là gì, con trai chị tặng đấy.
Cả phòng cười ầm lên.
- Con trai chị mới 10 tuổi, có tiền sao?
- Có chứ. Vài trăm bạc sao lại không có. Của các em là hàng thật, của chị là hàng nhái.
Mọi người cười rú lên. Khổng Tư không nhịn được, bật cười.
Bàng Tô Tô thở phì phò, vừa tức vừa xấu hổ, đùng đùng bỏ ra khỏi phòng kế toán.
Buổi trưa hôm đó, mọi người buôn dưa lê ầm ĩ.
Khổng Tư mang cơm đi nhưng không ăn, theo các chị cùng phòng
xuống căng tin ăn, nghe mọi người buôn bán bêu rếu Bàng Tô Tô, ruột gan mát lạnh, sung sướng lâng lâng.
Ả điểm giả tạo.
Mấy ông đàn ông không quan tâm nhưng các chị phụ nữ buôn dưa lê ầm ĩ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất