Bệnh Nghiện Em (Lăng Việt) (Truyện FULL)

 

Hành động này giống như đang mô phỏng động tác khẩu giao. 

Khổng Tư xấu hổ đến mức muốn chui xuống lỗ. Mật dịch ứa ra ướt hết đũng quần, vách hang co bóp điên cuồng, ham muốn trào dâng dữ dội. 

Không ngờ cô có thể ham muốn nhiều như vậy dù Lăng Việt không hề chạm vào, chỉ nói mấy lời không đứng đắn. 

Khổng Tư nức nở khe khẽ, buộc phải làm theo. 

Nếu cô không làm, Lăng Việt không ra được, sẽ bức xúc đi tìm gái. 

Hoặc không... 

Hắn và cô ở cách xa mấy nghìn kilomet. Nếu hắn muốn đi tìm gái, cứ nói dối đang bận làm việc nọ việc kia, không nghe điện thoại, cô cũng chẳng biết đâu mà lần, không làm gì được. Giống như Hoắc Vỹ Thần vậy. Nói yêu thương đến thế mà lừa dối cô để đi gặp “đối tác” không biết bao lần. Chẳng hiểu trong số những lần gặp đó, lần nào là đối tác thật, lần nào là lăn giường với gái lạ. Cũng chẳng biết Bàng Tô Tô có phải người duy nhất Hoắc Vỹ Thần ngủ cùng không. 

Giờ Lăng Việt cũng vậy. 

Quá khứ hẳn tấp qua vô vàn bụi hoa, ghen tuông không ích gì. Thậm chí khi gặp cô, làm hợp đồng hắn cũng thừa nhận đang có bạn giường bóc bánh trả tiền. Lúc đó cô không ghen, không nghĩ nhiều vì không có tình cảm với hắn, chỉ bập vào để giải quyết bệnh tật trước mắt. Hiện tại nảy sinh chút tình ý, nghĩ đến những người phụ nữ hắn từng làm qua, tim gan đều ngứa ngáy khó chịu. 

Khổng Tư thở mạnh, nhíu mày bực tức. 

Hiện giờ Lăng Việt còn đang ngồi đối diện với cô trước màn hình tức là 

hắn chưa đi tìm gái. Nhưng sau khi tắt máy, hết đêm nay... Đêm mai... Đêm 

ngày kia... Thậm chí ban ngày, vào những lúc hắn rảnh rỗi, cô quản sao 

được. 

Hắn nói dối cô cũng chẳng biết. 

Khổng Tư thở nặng nhọc ghen tức, khó chịu muốn phát điên. Cô liếm 

dọc hai ngón tay mình, vô thức làm theo lời Lăng Việt chỉ đạo: 

- [Liếm vòng quanh... Cho vào miệng... A...] 

Hắn hít khí, thả điện thoại xuống giường, xóc liên hồi. Giường rung lên 

khe khẽ, tiếng quần áo sột soạt gấp gáp. Hắn sắp đến. 

Dù Khổng Tư không nhìn thấy nhưng biết Lăng Việt vẫn đang nhìn chăm 

chăm màn hình, xem cô liếm láp hai ngón tay, hành động gợi dục. 

Không thấy mặt hắn càng tốt, cô đỡ xấu hổ, tay từ từ trượt xuống cổ 

vuốt ve, vuốt xuống ngực: 

...] 

- [A... Cún con dâm dãng... Đúng rồi... Xuống nữa đi... Sờ cho anh xem 

- Um... 

Khổng Tư khẽ rên một tiếng. Ham muốn cháy bỏng nơi hạ thân khiến 

hai núm nhỏ trên ngực cương cứng, nhạy cảm. Vừa bóp nhẹ một chút, sự cọ xát đã khiến cô thoải mái không chịu nổi. Khổng Tư xoa nắn một bên ngực, chuyển sang bên kia rồi từ từ sờ xuống dưới. Camera điện thoại đương nhiên cũng hướng xuống theo. 

Tiếng thở ồ ồ của Lăng Việt vọng qua giống như đang thở vào tai cô: 

- [A... Cún con... Anh muốn em... Khổng Tư... Anh muốn em... chơi nát lỗ nhỏ. 

Cô thổn thức vì 3 chữ “anh muốn em”. Tim nhói lên từng hồi. 

Muốn 

Bàn tay nhỏ sờ bụng dưới, vuốt ve, trượt dọc đũng quần, miết lên hai mép thịt. 

Hôm nay Khổng Tư mặc quần đùi bò, đôi chân trắng muốt phô ra trước ống kính. Cô nhìn vào màn hình điện thoại thấy hai chân mình banh rộng, hạ thân vẫn còn quần che chắn nhưng không hiểu sao trông kích dục kinh khủng. 

sát... 

Cô vuốt lên vuốt xuống, khổ sở vì ham muốn hành hạ. 

Mật lộ giãn rộng đau nhoi nhói, khao khát được chày lớn chọc vào, ma 

Cô muốn Lăng Việt. 

Muốn được hắn đè dưới thân, hung hãn đâm chọc. 

Muốn ôm thân hình lực lưỡng trần trụi, muốn hít ngửi mùi mồ hôi, 

muốn chà xát da thịt vào nhau. 

Khổng Tư thở hổn hển, thì thầm kích động: 

- Về với em đi... Mau về. . . làm em... 

- [A... a...] 

Lăng Việt rên hai tiếng dài, hơi thở vỡ oà. 

Hån ra. 

Khổng Tư oán hận hắn sảng khoái một mình nhưng không nói thành lời, sợ hắn mất hứng. Cô tự mình sờ soạng thêm một hồi nữa, lắng nghe tiếng hắn thở nhỏ dần. 

Lăng Việt nằm xuống giường, không nhặt điện thoại lên, sột soạt lâu chùi. Khổng Tư ngừng sờ: 

- Thoải mái không? 

- [Ừm... Trong ngăn kéo giường có đồ... Em tự chơi đi.] 

- Được. 

- [Nhớ sạc điện thoại... Anh đi tắm, lát anh gọi lại. 

- Ừ. 

Lăng Việt tắt điện thoại. 

Khổng Tư ngồi nhìn màn hình tối om, sực nhớ ra phòng có camera, nếu cô ngồi quá lâu, Lăng Việt sẽ biết cô tương tư, suy nghĩ nhiều hơn thèm muốn. Hắn sẽ đắc ý giống như Hoắc Vỹ Thần, nghĩ Khổng Tư thích hắn, yêu hắn rồi dần lơ là. 

Đàn ông luôn thích cảm giác chinh phục. Dù cô có thực sự thích hắn cũng không được bộc lộ cho hắn biết, phải nửa xa nửa gần, để hắn không nắm bắt được, lúc nào cũng chú tâm theo đuổi, giữ cô bên mình. 

Lý thuyết này Khổng Tư nghe các chị em trong phòng kế toán truyền thụ kinh nghiệm cho nhau. So vào hoàn cảnh của cô và Hoắc Vỹ Thần, quả thực đúng. 

Khi chưa yêu và mới yêu, Hoắc Vỹ Thần làm đủ mọi cách để lấy lòng, tán tỉnh, chăm sóc cô. Đến khi yêu nhau một thời gian, chuyển thành cô chăm sóc gã. Tất cả những lãng mạn, tình thú, hẹn hò dần nhạt nhoà, cảm xúc cũng nguội bớt. Câu chuyện giữa hai người chẳng biết từ khi nào biến thành cơm áo gạo tiền, rồi những chuyện đó cũng ít dần, họ ở bên nhau mà không còn lửa. 

Không có tình dục, lửa càng khó giữ. 

Lúc nào Hoắc Vỹ Thần cũng bất mãn, tâm trí gã đương nhiên không ở cạnh cô. Dù thân xác ở bên nhưng đầu gã còn đang nhớ đến hoan lạc với con đàn bà khác. Không chừng gã cảm thấy như vậy mới thú vị. Có người yêu xinh đẹp ngoan hiền đứng đắn phục vụ ăn uống, quan tâm những điều nhỏ nhặt, lại có tình nhân vụng trộm máu lửa sau lưng, nhu cầu nào cũng được thoả mãn, rất thích thú. 

Giờ cô phải rút kinh nghiệm sâu sắc, không để mối quan hệ giữa mình và Lăng Việt đi theo hướng đó. 

Nếu không muốn bị tổn thương, không được phép yêu Lăng Việt. Nếu tình cảm không thể khống chế, không được bộc lộ cho hắn biết, không để hắn năm thóp. 

Lúc nào cũng phải ở trong tình trạng giữ được, buông được. 

Khổng Tư đứng lên lấy quần khác, vào nhà vệ sinh thay. Dù thèm khát nhưng cô không dùng đồ chơi Lăng Việt chuẩn bị sẵn. 

eyJpdiI6Ik4zaXF5VThQaXJKY21qdllwMVdTY3c9PSIsInZhbHVlIjoiTlU1UHJlNVdsdGhjSVlGeFRIUDVVMEZidlVtNHlJaVNBRUJFUFF4TUh4QVNJaWJOTEhnMUQ3Z0JBbjFcL081T21EOHpTTjFpNnRzVDMxejRUSk5aNFl3PT0iLCJtYWMiOiJmY2M3MDc3MDJiZWJiOGI3ZTE0M2JjODhmYzRkYWRlZWM4MGRmNDc3NzZiYjE0YTlmN2MzMWNlM2ViZGM3N2E4In0=
eyJpdiI6ImVVdStTeGs3SGFGdjNcLzllbmRMdm1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlRBMmd6Uld2N3laTmQ2ZkpDUStkMzg3VUZvdWRuWFA4Mm1PNDZ4cEhNNFFHYTRhUHo3Mk5QUkl2Y0Y2Q1VCMFBEMUZkWmUrNEZBdGhId2VERDBMalNEUWVuVlwvVlNIb2NOMVdCbTlYUHpjTzBYNGhBYk4zdnhGSkdhQ1wvWngxZVwvTk9MMGlBc1ZTUkpGMUZBVjE3TUpWWDdlSVVGMllQN1dZelJPZVVrY0pZc1RzSzEwVkFYaDdpRElVNWw1OGt3UjhUb0h5RXQ1U1JEaUlOS0tSQ2N3WGpLdVd4bmt3V3FvTTQ0Z1VQZlBiRldwaTRFUDZKb0dyd1ZQTjNOQnRvdEI1bGVmeFdJb21lWWEydW1Cc0dSMHl3PT0iLCJtYWMiOiI3NjJlZmU2Yzg4OWU3MGUxYzk1YTBjNTE5Y2YwOTA5ODkyYjY0MWE1NDJjMTM4ZjE2ZjA3YWVkMjRkOWFiNGFmIn0=

Cảm giác cô đơn thật khó chịu.

Ads
';
Advertisement