Khổng Tư sợ hãi, toàn thân lạnh toát. Cô kêu lên:
- Có ai không... Mở cửa...
- Hi hi... Người đều đi cả rồi. Có kêu thế chứ kêu nữa... - Dư Đoàn cười khúc khích dâm tà.
Khổng Tư hoảng hốt đập thình thịch vào cửa kính, gào lên:
- Cứu tôi với... Cứu tôi...
Kính trong suốt, bên ngoài là vỉa hè và đường lớn. Hi vọng có người nhìn thấy.
Dư Đoàn trợn mắt vùng dậy khỏi chỗ, lao tới năm cánh tay Khổng Tư kéo tuột vào bên trong.
- Á... Không... Làm gì thế? Buông ra... Tôi sẽ báo cảnh sát...
Khổng Tư vừa vùng vẫy vừa móc điện thoại trong túi ra. Dư Đoàn trở tay hất văng điện thoại, lôi tuột cô ra phía sau quán, ném vào một căn phòng nhỏ trông như phòng nghỉ của nhân viên. Y rít lên:
- Hét cái gì? Chẳng phải cô nứng lắm sao? Đã đến rồi thì chịch một phát, cả hai cùng sướng, có gì mà phải hét?
- Tôi không... - Khổng Tư lắc đầu, xô Dư Đoàn, muốn chạy ra ngoài.
Y điên máu hất Khổng Tư ngã nhào xuống giường nhỏ, chồm lên: - Không cái gì? Chê ông đây bẩn sao? Đeo bao là được ... Tao cũng chẳng dám chơi trần với lũ thèm chịch chạy rỗng tìm bạn tình như mày
- Không... Buông ra... không...
Dư Đoàn ngồi lên người Khổng Tư, xé tung cúc áo sơ mi của cô.
Khổng Tư cào cấu lung tung, giãy giụa như điên.
Dư Đoàn bị đau, vung tay tát cô hai phát, gầm lên:
- Con chó cái... *** một phát thôi, làm như chết người đến nơi. Đàn ông thằng đéo nào chẳng như nhau, cũng một gậy thịt đó đâm ra chọc vào... Đm, còn làm bộ thanh cao...
Khổng Tư vùng dậy cắn vào tay Dư Đoàn.
Y hét thảm, nắm tóc cô giật về phía sau, tát tới tấp 3 phát rách khoé miệng, chảy máu.
quá.
Khổng Tư xây xẩm mặt mày, đau quá giấy lung tung không hiệu
Dư Đoàn như phát rồ, sục sạo mở khoá quần cô.
Khổng Tư hét thảm:
- Không... Cứu tôi... Cứu tôi với... Hiếp dâm...
- Hiếp dâm? Ha ha... Hiếp dâm cái mả cha mày... Mày nứng không chịu
nổi, chạy tới tìm tao muốn chịch... kêu này...
Gã tát Khổng Tư thêm mấy phát nữa.
Cô đau muốn ngất, giãy yếu ớt, bị Dư Đoàn mở khuy quần, thô bạo tụt
quần bò xuống.
- Không... Cứu tôi với...
Khổng Tư níu chặt cạp quần không cho cởi.
Rầm...
Cửa phòng bị đá tung, một bóng người cao lớn lù lù tiến vào.
Dư Đoàn kinh ngạc quay lại. Khổng Tư trợn mắt nhìn.
Đang đứng sừng sững gần cửa là một người đàn ông cao ngất, mặc vest đen chỉn chu, tóc rẽ ngôi bên vuốt keo tạo kiểu bồng bềnh để lộ vầng trán rộng. Khuôn mặt hắn rất đẹp trai nhưng âm trầm đáng sợ. Lông mày nhíu
[
chặt, khoé miệng nhếch lên khinh miệt.
Khuôn mặt này...
Hắn chính là Lăng Việt, người mà bác sĩ Nhậm giới thiệu cho cô nhưng
bị cô chê lớn tuổi, không gặp.
Tu.
Sự xuất hiện của hắn giống một vị thần giáng xuống cuộc đời Khổng
Cô hét lớn:
- Cứu tôi... Làm ơn cứu tôi với... Hiếp dâm... Cứu...
- Lăng...
Chữ “Việt” còn chưa ra khỏi miệng Dư Đoàn, chân trái Lăng Việt đã vung
tới, đá vào mặt tên dâm tặc trơ tráo, quật y xuống sàn.
Rầm một tiếng, Dư Đoàn ngã dúi vào bàn ghế bên cạnh, máu mồm máu
mũi toé ra. Y giãy giụa đứng lên nhưng không đứng nổi, mắt mất tiêu cự,
mặt dại ra ngu đần vì quá đau.
Khổng Tư kinh hãi bất động, há hốc miệng.
Cô chỉ thấy tàn ảnh khi chân Lăng Việt vung qua, chưa kịp nhìn gì khác
thì Dư Đoàn đã ngã xuống sàn.
Quá kinh khủng.
Lăng Việt cởi áo vest, ném lên người Khổng Tư.
Mùi pheromone đặc trưng xộc tới hun cô bừng tỉnh.
Khổng Tư thở hổn hển bò sát vào tường, vội vã kéo quần, chỉnh áo.
Khuy áo đã đứt hết. Cô ôm chặt áo Lăng Việt để che ngực.
Hắn giống như thần chết, bước tới gần Dư Đoàn, chẳng nói chẳng rằng vung chân đá thốc vào bụng y.
hét:
Dư Đoàn vật sang bên kia, gào lên ôm bụng.
Lăng Việt vẫn chưa buông tha, đá liên hồi vào lưng Dư Đoàn. Y đau quá
- Đừng... Tha... làm ơn tha cho tôi...
- Tha? - Lăng Việt cười khẩy, khuôn mặt giãn ra tà ác như quỷ dữ. – Hồi nãy Khổng Tư la hét kêu cứu, mày có tha không?
- Tôi...
khiếp.
Lăng Việt đạp giày lên mặt Dư Đoàn, nghiến mạnh.
Dù Khổng Tư vô cùng hả hê khi thấy y bị như vậy nhưng cô cũng sợ chết
- Á... Tôi sai rồi... Đừng đánh nữa... Tha cho tôi...
- Thứ hãm ***
Lăng Việt nằm cổ áo Dư Đoàn lôi dậy, tát bốp bốp liên tiếp mấy chục phát vào mặt Dư Đoàn:
- Định hãm hiếp... Cặn bã xã hội...
Mặt Dư Đoàn đỏ rực, sau đó tím bầm.
Khổng Tư vùi nửa khuôn mặt vào áo vest, vừa sợ vừa thích. Dư Đoàn đang phải trả giá vì tấn công cô, tát cô sưng mặt.
óc.
Khổng Tư sờ sờ má mình, thấy nó cũng sưng doạ người, đau thấu
Lăng Việt đánh đủ, ném Dư Đoàn xuống, rút khăn ra lau tay.
Ánh mắt hắn quét về phía Khổng Tư khiến cô sợ hãi nín thở.
Lăng Việt vứt luôn khăn tay, bước tới, cúi xuống nằm cắm Khổng Tư nâng lên, soi hai bên má cô.
Bàn tay hắn nóng như lửa, hơi thở phả vào mặt Khổng Tư, ham muốn dưới hạ thân lại trào lên dữ dội. Cô run lẩy bẩy vì sợ. Không phải sợ hắn hãm hiếp...
Hắn khinh bỉ hành động của Dư Đoàn, chắc chắn không phải dâm tặc. Nhưng hắn không phải người tốt. Rất đáng sợ.
Sự thâm trầm hung ác trong mắt hắn, sự tàn nhẫn trong những cú đá, sự thờ ơ khi cứu người... đều toát lên rằng hắn là kẻ nguy hiểm.
Có thể hắn tiện tay cứu cô, nhân cơ hội đập Dư Đoàn một trận trút hận thù riêng.
Dư Đoàn làm việc ác, dù bị đánh thảm cũng không dám báo cảnh sát. Lăng Việt được lợi.
- Sưng to rồi...
Ánh mắt như dao cau chiếu vào Khổng Tư, cô càng run lợi hại, thở hồn hển.
Lăng Việt bị hơi thở của cô phả vào mặt, lập tức nhíu mày.
Khổng Tư vội vùi nửa khuôn mặt vào vest, dùng áo che mũi và mồm.
Cô biết pheromone khác phái hành hạ người bị bệnh này thế nào. Nếu thấy khó ngửi thì đỡ, ngược lại nếu ngửi thấy thơm sẽ nôn nao cả người, bị kích thích mạnh. Giống như cô phản ứng với mùi của Lăng Việt và Bá Hiện.
Ánh mắt hắn thoáng chao đảo, nhìn chằm chằm cô hồi lâu rồi tự quyết:
bế thốc cô lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất