Khổng Tư dụi dụi, hít ngửi mùi mồ hôi của hắn, kề môi khoé môi lên
lồng ngực hắn, lén lút chạm nhẹ như hôn. Cô không nói, Lăng Việt càng tò
mò:
- Thứ gì mà không hợp vì anh già? Mua cho em tại sao phải cân nhắc
chuyện anh già hay trẻ?
Tim Khổng Tư thót lên.
Chết chửa, lỡ lời rồi...
Lăng Việt im lặng, nhíu mày.
Khổng Tư sợ thót cả tim. Hắn thông minh như vậy, kiểu gì cũng
đoán ra.
Cô bất giác co người căng thẳng. Nếu hẳn đoán được, liệu có biết tiểu
tâm tư của cô?
Cầu trời cầu phật đừng để hắn đoán đúng.
Nhưng trời phật cũng không cứu được Khổng Tư.
Lăng Việt nghĩ một lát, đáy mắt loé lên tia sáng:
- Muốn mua đồ đôi?
Khổng Tư hít khí, nín thở.
Tiếng hít quá lớn như lời xác nhận. Cô hối hận phát điên, xấu hổ muốn đập đầu vào tường, nằm im nhắm nghiền mắt giả chết, không trả lời.
Có điều cô không nói mà như đã nói, Lăng Việt đọc được suy nghĩ của cô, cười trầm dung túng:
- Muốn mua cái gì đôi? Quần áo, cốc, giày dép, đồ dùng trong nhà... hay nhẫn?
Tim Khổng Tư hãng một nhịp sau đó đập thình thịch như điên. Cô ngẩng lên sửng sốt:
- Nhẫn? Anh nghĩ gì vậy?
Lăng Việt vuốt ve gò má cô, hông nhẹ nhàng đỉnh lên. Chày thịt đâm rút nhè nhẹ trong động nhắc nhớ tư thế mật thiết. Đôi mắt hắn thâm thuý lấp lánh ánh cười:
- Vậy em muốn mua cái gì đôi?
- Đồ dùng trong nhà thôi. – Khổng Tư thành thật thú nhận. – Khăn mặt,
cốc uống café, mấy thứ lặt vặt linh tinh dễ thương.
- Trước kia em với Hoắc Vỹ Thần từng dùng những thứ đó?
Nhắc tới Hoắc Vỹ Thần, mặt Khổng Tư xám xịt, bĩu môi:
- Không.
- Vậy sao muốn dùng với anh?
- A... Thì... Tại vì chưa từng dùng bao giờ đó...
Hồi mới yêu Hoắc Vỹ Thần, cô cũng có ý định mua đồ đôi với gã nhưng khi đó cô mới dọn ra ở riêng, bố mẹ không yên tâm, qua lại nhìn ngó suốt làm cô không dám. Giờ cô trưởng thành, quen sống một mình, người nhà
không đến nữa, có việc đều gọi cô về nên không cần lo họ đột nhiên đến phát hiện sự hiện diện của một người khác trong nhà.
Mà giờ tình trạng của cô thể này, không có Lăng Việt không được.
Nghĩ đến sự bảo thủ của bố mẹ, tâm trạng Khổng Tư chùng xuống. Lăng Việt vuốt ve má cô, khó chịu hỏi:
- Sao? Nhớ thẳng họ Hoắc?
- Hả? - Khổng Tư ngơ ngác. – Anh nhắc gã trước mà...
- Anh nhắc, em nhớ tới gã, nuối tiếc kỷ niệm ngày xưa?
Ủa, đâu ra vậy ông nội?
Ai nuối tiếc kỷ niệm?
Cô chỉ đang nghĩ đến sự cấm cản của bố mẹ mình. Họ không cho cô quan hệ trước hôn nhân, thậm chí không muốn cô yêu ai vì khi yêu nhầm sở khanh, cuộc đời sẽ bị huỷ hoại giống như dì út. Họ sẽ tìm người tốt, môn đăng hộ đối để cô kết hôn. Không yêu, dù chồng phản bội cũng chỉ tức giận, tổn thương ở mức tối thiểu, không đến nỗi ngã một lần gục luôn.
Cô đồng ý với bố mẹ cho qua chuyện, sau đó sa vào tình yêu với Hoắc Vỹ Thần.
Cũng may cô không luỵ tình như dì út, khi bị phản bội, đau đớn vô cùng nhưng thù hận nhiều hơn, lấn át tất cả. Thay vì ngập trong bi thương, cô muốn trả thù, muốn khiến Hoắc Vỹ Thần đau khổ, hối hận vì đã phản bội
cô.
Bá Hiền nói tình trạng hiện tại của Hoắc Vỹ Thần rất thảm. Mất việc, không thể tìm được công việc tốt tương tự, gã đang đi làm thuê cho một công ty nhỏ, lương ba cọc ba đồng, phải rao bán xe ô tô.
Lăng Việt bóp cắm Khổng Tư, mắt toé lửa, trầm giọng: - Nói.
- Dạ?
- Tại sao không trả lời? Nhớ đến nó? Có phải đang hối hận vì trước kia không ngủ với nó, để nó theo gái?
- Không mà... Anh nghĩ cái gì vậy? – Khổng Tư ngạc nhiên.
- Không? – Lăng Việt rít lên. – Không hối hận, sao sắc mặt thế này?
Tên hoạn thư chập mạch. Cô nghĩ đến bố mẹ nên mới...
Hắn tự nhắc, tự ghen à?
- Đau em... - Khổng Tư kéo tay Lăng Việt ra khỏi cắm. – Anh thích cãi nhau không? Em hỏi anh, anh lên giường với bao nhiêu người tất cả? Lăng Việt nghẹn, mắt trợn khó chịu:
- Cái đó... Chỉ là giải toả dục vọng, không giống nhau.
- Vậy giờ em đi tìm trai bao, giải toả dục vọng.
- Em dám. – Lăng Việt gầm lớn. – Tôi giết em...
Khổng Tư giật thót mình, tròn mắt nhìn, tim nhói lên từng hồi đau đớn ngọt ngào.
Hắn ghen.
Mắt cô đỏ hoe vì xúc động.
Dù không ghen, chỉ là ích kỷ muốn giữ để tự mình dùng, không muốn
chung đụng với kẻ khác cũng được. Ghen tuông nghĩa là trong tâm trí hắn có cô.
Cô muốn khóc, muốn cười, mâu thuẫn như điên.
Lăng Việt biết bản thân tức giận vô lý, thở phì phò, hạ giọng:
- Hoắc Vỹ Thần là một thằng khốn bất tài, chỉ được cái mã, không xứng
với em. Cấm nghĩ đến nó...
Là hắn tự nhắc trước mà... Cô đâu có nghĩ.
Nuối tiếc quái gì một thẳng dối trá đê tiện như Hoắc Vỹ Thần chứ. Gã
còn đổ thuốc vào miệng, muốn cưỡng bức cô.
Nhưng cô không nói ra, im lặng quan sát sắc mặt âm trầm và đôi mắt dữ
tợn của Lăng Việt, tận hưởng cảm giác sung sướng khi hắn ghen.
- Cấm nghĩ. Nghe chưa?
Cô không trả lời. Lăng Việt tức điên, giữ eo cô thúc mạnh.
- Á...
Khổng Tư kêu lớn khi bị cây chày đỉnh sâu hết cỡ.
Cô không ngờ Lăng Việt vừa phát tiết xong đã có thể cứng như đá.
- Cấm nghĩ đến nó... Cấm...
Hắn nhấc nổi hông, chậm rãi thúc từng cú, từng cú bạo ngược. Cú nào
cũng chọc đến tận cùng như cọc thịt đóng sâu vào lỗ nhỏ tội nghiệp, đau
ê ê.
- A. .. Cầm thú...
- Nước nhiều thế này, còn thèm đúng không? Hư hỏng! Chịch chết em...
- Đừng, sâu quá...
Khổng Tư yếu ớt giãy giụa, bị Lăng Việt ghì chặt eo lưng, thúc điên
cuồng:
- Đừng này... Cẩm nghĩ đến Hoắc Vỹ Thần... Cấm chơi thân với Bá Hiền
- Sướng nữa chứ. Mắt dại ra dâm đãng thế kia còn gì... Chỉ tôi mới có thể chịch em sướng thế này. Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu... Thích đồ đôi phải không? Tôi mua cho... Muốn gì cứ nói...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất