Quả nhiên, hắn không chịu được tiếng rên dâm mỹ mềm mại của cô, kích động phát lực thúc dồn dập cuồng loạn. Đại điều giã thùm thụp vào cối thịt, vãi nước tung toé. Mật dịch túa ra, mông đùi cô run rẩy, hai chân mềm nhũn vì sướng.
lên:
- A... A... - Khổng Tư rên rỉ không tự chủ.
Đột nhiên, ở tầng dưới có tiếng mở cửa. Một giọng đàn ông vang
- Ai đấy?
Khổng Tư kinh hãi mở to mắt, ngậm chặt miệng.
Lăng Việt lập tức rút phắt điều ra, kéo váy Khổng Tư xuống đẩy cô về phía cửa.
Có người ở tầng dưới. Y đã nghe tiếng họ làm tình.
Khổng Tư chỉnh vội váy áo, mở cửa chạy trối chết ra hành lang, chạy về nhà ẩn mật khẩu. Lăng Việt nhét hàng họ vào quần, kéo khoá rồi rảo ra theo.
Người kia đi lên cầu thang, muốn nhìn xem ai to gan lớn mật dám làm tình ở nơi công cộng.
Việt.
Khổng Tư mở cửa vào nhà, đứng run rầy trong huyền quan chờ Lăng
Hắn nhanh chân chạy về, lách vào, nhẹ nhàng đóng cửa. Cạch một tiếng rất nhỏ, hầu như không nghe thấy âm thanh, họ an toàn ở trong nhà.
Có tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
Người kia đã ra đến nơi, nhìn ngang ngó dọc không thấy ai, đi về phía
thang máy.
Tim Khổng Tư sắp vọt lên cổ, khi tiếng chân xa dần cô mới thở hắt ra
một hơi, toàn thân lạnh toát vì sợ.
Lăng Việt nghe ngóng động tĩnh, thấy đã yên ắng lập tức đi vào nhà tắt
hết điện, kéo Khổng Tư tới cửa kính sát đất nhìn ra ban công, ấn cô lên
đó.
Phòng khách tối om, hàng xóm sẽ không nhìn thấy họ làm gì bên cạnh
cửa kính.
ra.
Đang sướng thì bị cắt ngang, cô cũng muốn tiếp tục, vội vã cởi váy
Lăng Việt lột sạch quần áo ném xuống, ôm ghì Khổng Tư từ phía sau,
cắm vào rong ruổi. Cô chống tay lên kính, chịu đựng những cú giã hung bạo,
thoải mái rên hừ hừ.
Không sợ bị ai nghe thấy, muốn rên như thế nào thì rên.
Lăng Việt cắn vai cô, về mạnh hai đầu nhũ đau buốt óc.
- Á. .. Ưm... Đừng..
Khổng Tư cố chịu đựng, vách động co bóp liên hồi. Rút kinh nghiệm hồi
nãy, cô không quyết liệt cản Lăng Việt. Một chút đau đớn sẽ kích thích mạnh
hơn.
Khoái cảm lúc lên lúc xuống, kéo dài tưởng chừng như vô tận.
Lăng Việt làm không biết mệt mỏi, đổi tư thế, ấn Khổng Tư nằm ngửa ra sàn, đè lên trên dập xuống. Mồ hôi hẳn nhỏ tong tong lên người cô, toàn thân bốc hoả hừng hực.
Cô miết tay lên tấm lưng trần rắn chắc, lòng nôn nao, tim nhói lên từng hồi vui sướng:
- Đúng rồi... A... Đúng.
Chính là trạng thái này.
Hắn làm tình sẽ như trâu húc, thân đẫm mồ hôi ướt rượt.
Lát hắn sẽ phải đi tắm. Hoặc nếu không tắm, lau chùi sơ sơ để ăn cơm thì thân thể có mùi khá nặng.
Hôm nay hắn không hề làm tình với Bàng Tô Tô, không hôn ả, thậm chí không ôm.
dốc:
Khổng Tư câu chân lên quặp chặt hông Lăng Việt, ôm ghì lưng hẳn, thở
- Đúng vậy...
Lăng Việt tưởng cô hưởng ứng vì hắn thúc vào đúng chỗ, càng ra sức dập lấy dập để. Cơ bắp gồ lên, đại điều chà đạp mật huyệt đỏ rực, nước chảy ròng ròng ướt sũng hai bên háng và mông.
- A... Sướng quá...
- Câm miệng. – Lăng Việt tức tối quát khẽ.
Khổng Tư chỉ im được một lát, lại rên hừ hừ. Lăng Việt không nhịn được,
điên đảo đâm chọc mấy chục phát rồi rùng mình tiết ra.
Cả hai nằm ôm nhau, im lặng rất lâu.
Lâu đến nỗi cảm tưởng mồ hôi trên người khô hết, điều nhỏ lại, mật dịch và bạch dịch chảy hết ra sàn.
Không ai muốn động đậy.
Khổng Tư vừa giận vừa ghen. Lăng Việt cũng khó chịu vì chuyện gì đó, rồi giận cô nghi ngờ hắn nên không thèm nói chuyện với cô.
Họ cứ năm như vậy cho đến khi nhà bên vang lên tiếng loảng xoảng như bát đĩa vỡ Lăng Việt mới từ từ ngồi dậy.
Đại điều bị rút ra, bên trong trống rỗng. Phía trên đột nhiên mất đi sức nặng và sự ấm áp, cảm giác lạnh lẽo ùa tới. Khổng Tư hụt hẫng và thất vọng.
Lăng Việt luồn tay xuống bế cô lên.
Thất vọng tiêu tan trong chớp mắt nhường chỗ cho sửng sốt.
Cô tưởng hắn sẽ bỏ mặc cô nằm đó, tự mình đi tắm rồi chiến tranh lạnh như lần trước... Nhưng không, hắn bế cô vào nhà tắm, không bật đèn, xả nước lên người cả hai.
Hắn hôn cô dưới vòi nước chảy, im lặng tắm cho cô.
Tim Khổng Tư nhói từng hồi, nước mắt lách tách rơi, xô Lăng Việt ra:
- Không cần...
Đừng ôn nhu như vậy.
Đừng cưng chiều cô...
Cô sẽ yêu hắn mất.
Lăng Việt hơi loạng choạng một chút, không trả lời, cố chấp sáp lại tiếp tục kỳ cọ.
Khổng Tư chống cự:
- Không cần... Đi ra...
- Lần sau anh gọi điện.
họng.
Cô hít khí, toàn thân cứng đơ, bao nhiêu lời lẽ nghẹn lại trong cổ
Hắn lại xuống nước. Hắn tưởng cô giận vì hắn về trễ không gọi điện nên
hứa lần sau gọi.
Đừng như thế mà...
Đừng làm cô rơi vào lưới tình.
Cứ hung dữ, cứ vô lý đi.
Cô đâu có giận chuyện đó, cô ghen với Bàng Tô Tô.
Hắn đã đi đâu, nói chuyện gì với Bàng Tô Tô? Cô muốn biết...
Cô muốn hắn tránh xa con điểm đó, đừng bao giờ gặp. Nhưng những
ham muốn kiểm soát đó chỉ có thể nghĩ, không thể nói ra.
Lăng Việt ôm ghì cô vào ngực, ghé sát tai thì thầm:
- Đừng khóc... Ngoan. Cuối tuần anh đưa đi mua nhà.
- Không cần...
- Vậy mua ô tô mới.
- Không...
- Muốn cái gì?
Khổng Tư đấm vào lưng hắn, không dám nói mong muốn của mình vì biết ghen với quá khứ rất vô lý, kiểm soát một người đàn ông trưởng thành càng vô lý hơn. Lăng Việt không phải người sẽ chịu sự điều khiển của bất cứ ai.
Hắn ra ngoài làm việc va chạm thường xuyên, mỗi ngày gặp vô số phụ nữ, rất nhiều người xinh đẹp hơn Bàng Tô Tô. Nếu hắn đã có dâm ý ăn vụng, không Bàng Tô Tô thì hắn lên giường với ả khác. Kiểm soát không nổi, chỉ tạo áp lực khiến tâm lý bị ức chế, bóp chết mối quan hệ nhanh hơn mà thôi.
Lạt mềm buộc chặt mới là cách hay.
Vậy nên Khổng Tư kiên quyết ngậm miệng.
Cô không nói, Lăng Việt bực tức thấy rõ, tự mình tắm rửa. Khổng Tư
tắm rửa nhanh kẻo ốm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất