Chương 1006 Truyền thừa vô số (1)
Ô Mộc tiên sinh nói:
- Nơi đó chắc hẳn có người quen của ngươi, có muốn đi chào hỏi không?
Phương Nguyên nói:
- Không cần!
Ô Mộc tiên sinh bật cười, nói:
- Vậy thì đừng nhìn nữa, đi thôi!
Nói xong, cưỡi tiên nghiễn, bạt mây mù, bẳng thẳng vào trong sơn môn của Lang Gia Các.
Một ngày này, các nơi trên Cửu Châu đều có những tiếng hoan hô nhiệt liệt, không biết có bao nhiêu tiểu thiên kiêu nổi tiếng dưới sự vây quanh của tộc nhân, môn nhân, thân hữu, mắt thấy bọn họ bước lên pháp chu, nhắm hướng Côn Luân Sơn mà đi, tương lai ra khỏi Côn Luân Sơn, không ai có thể đoán trước tu vi, địa vị của bọn họ sẽ cao tới trình độ nào!
Cũng vào một ngày này, Phương Nguyên lặng lẽ không một tiếng động vào Lang Gia Các, không ai biết, chờ đợi hắn sẽ là gì!
Vân sơn vụ liễu, tử khí lưu tô.
Đây chính là ấn tượng đầu tiên của Phương Nguyên sau khi vào Lang Gia Các.
Lang Gia Các, một trong thất đại thánh địa của thế gian, nhìn thì cũng không giống tiên môn, mà giống như thư viện phàm tục.
Từ ngoại giới mà nhìn, lúc đầu còn thấy được mấy phần phong thái tiên gia, đại trận che trời, nhưng càng đi vào trong đó, cũng cảm thấy tất cả đều giản dị tự nhiên, dọc theo một sơn cốc kéo dài ba trăm trặm, ba mươi sáu ngọn núi cao, dựng lên vô số kiến trúc bằng gỗ, dựa núi kề nước, thấy mà quên tục, trong lầu các, nữ hầu phó dịch mặc áo trắng đi lại như gió bay nước chảy, giống như chân không chạm đất, cũng không thấy bất kỳ trận quang hung hiểm gì, chỉ có tầng tầng mây trôi.
Những mây trôi đó men theo núi trải rộng ra, khiến tất cả kiến trúc đều thành nửa ẩn nửa hiện, tĩnh mịch khó diễn tả.
- Ha ha, Phương tiểu hữu, Lang Gia Các lúc ban đầu chỉ là một nơi để tránh cho quá nhiều truyền thừa bị đoạn tuyệt, cho nên cất giữ điển tịch thiên hạ, mong sau đại kiếp có thể kéo dài đạo pháp Nhân tộc, có điều dần dà, cũng thành một trong những thánh địa thế gian, từ lúc sinh ra tới nay, Lang Gia Các vẫn luôn dùng bảo lưu truyền thừa, thu nạp điển tịch thế gian làm trách nhiệm, cho nên sau vạn năm truyền thừa, Lang Gia Các hiện giờ đã cất chứa bao nhiêu tàng thư, bao nhiêu điển tịch, thực sự là không thể khảo chứng!
Ô Mộc tiên sinh dẫn theo Phương Nguyên đi qua trong núi, chỉ vào chung quanh, giới thiệu:
- Nhìn chung quanh đây có Sử Tạ Điện chuyên chứa sách sử, ghi chép đủ loại đại sự của giới tu hành, cũng có Thần Thông Điện ghi lại các loại huyền pháp thần thông, cũng có các phân loại lớn như luyện đan đúc khí, cổ phù kỳ trận, thậm chí đối với dùng độc nuôi cổ, tử vi bói toán, quyền kinh võ pháp, dã sử trong núi, trà kinh thực thiếp, đều có phân loại đặc biệt.
Nói xong, trên mặt cũng lộ ra nụ cười:
- Phương tiểu hữu, ngươi muốn xem cái nào trước?
Phương Nguyên nghe vậy thì vui lắm, vô cùng khát khao, thành thật nói:
- Cái nào cũng muốn xem!
Ô Mộc tiên sinh cười nói:.
- Thế gian có lời đồn, nói ngươi là mọt sách, suốt ngày tay không rời sách, hôm nay thấy cũng không sai, có điều ngươi yên tâm, nếu Lang Gia Các đặc biệt cho phép ngươi vào các đọc sách, vậy sẽ không keo kiệt với ngươi, tất cả điển tịch thư quyển này, ngươi cứ tận tình mà xem, có điều có một điểm phải nói rõ, lão phu cũng biết ngươi hiện giờ cần nhất chính là truyền thừa tiên pháp, nhưng truyền thừa tiên pháp Lang Gia Các cũng có, song không được xếp trong đây, ngươi có thể nhìn thấy, cao nhất cũng chỉ là một số huyền pháp, nói trước cho ngươi đỡ đa tâm!
Phương Nguyên gật đầu:
- Vãn bối minh bạch!
Thầm nghĩ nếu Lang Gia Các ngay cả truyền thừa tiên pháp cũng có thể tùy tiện cho người ta xem, vậy thì còn cần gì tới Côn Luân Sơn.
Ô Mộc tiên sinh dẫn Phương Nguyên, điều khiển tiên nghiễn lướt dưới tầng trời thấp, xuyên qua tầng tầng sơn cốc, vòng qua từng ngọn núi cao, cuối cùng tới trước một tòa tiên phong (núi tiên) cao ngất trong mây, xuyên qua mây mù, có thể mơ hồ nhìn thấy một dãy kiến trúc tinh xảo làm bằng gỗ tử đàn, giống như từng kiện tác phẩm nghệ thuật, trận quang chung quanh không hiện, nhưng có thể nhận thấy một số khí tức bí mật mà bất thường.
Phương Nguyên minh bạch, đây là bộ dạng bố trí một số đại trận vô cùng cao minh.
- Ta đi thông báo với các chủ, ngươi cứ ở đây chờ một chút!
Ô Mộc tiên sinh nói khẽ, sau đó nhảy xuống tiên nghiễn, đi bộ lên núi.
Phương Nguyên biết hắn là muốn tự mình thông bẩm với các chủ Lang Gia Các, liền kiên nhẫn chờ ở dưới núi.
Không lâu sau, Ô Mộc tiên sinh cười ha ha đi xuống, nói:
- Phu nhân đã đáp ứng rồi, nàng ta rất thưởng thức biểu hiện của ngươi trong đại khảo lục đạo, đã vào Lang Gia Các, tất nhiên coi như khách quý, tất cả việc ăn ở tu hành đều sẽ cung cấp cho ngươi sự tiện lợi nhất.
Phương Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy an ủi.
Cảm thấy trên núi dường như có ánh mắt nhìn tới, ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên đỉnh núi, ngoài một tiểu lâu tinh xảo nhã khí, loáng thoáng có một nữ tử đang nắm một tiểu hài tử, nhìn về phía mình, trong lòng hiểu ra, biết đây chính là các chủ phu nhân mà Ô Mộc tiên sinh nói, liền thành tâm chí ý, chỉnh đốn quần áo, thi lễ về phía các chủ phu nhân.
Mà nữ tử áo trắng đó cũng nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý hoàn lễ.
- Đi thôi!
Ô Mộc tiên sinh dẫn theo Phương Nguyên, muốn đích thân dẫn hắn đi an bài tất cả chuyện lệnh bài ra vào, động phủ ăn ngủ.
...
- Mẫu thân, người này chính là lục đạo khôi thủ mà các ngươi thường nói à?
Trên núi cao, trước tiểu lâu, tiểu nam hài bên cạnh nữ tử áo trắng ngẩng đầu lên, hỏi nữ tử, hắn trông khoảng năm sáu tuổi, giống như phấn điêu ngọc trác, trên thân thể nho nhỏ lại mặc một bộ nho bào được cắt may rất vừa người, trên đầu đội thanh quan nho nhỏ, mắt to rất có thần, thanh âm non nớt, mang theo đồng âm dễ nghe.
Chương 1007 Truyền thừa vô số (2)
Nữ tử gật đầu, cười nói:
- Ngươi lại không phục à?
Tiểu nam hài đó gật đầu, nói:
- Nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa ta đã hỏi thăm rồi, kỳ thật hắn cũng không phải lục đạo khôi thủ thực sự, kiếm đạo, khí đạo đều là người khác giành được khôi thủ, đạo chiến cuối cùng hắn cũng không phải độc nhất vô nhị!
Nói xong liền bĩu môi:
- Người hiện tại trải đời quá ít, thế nên mới một mực khen ngợi hắn!
Nữ tử áo trắng thở dài bất đắc dĩ, cúi người nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nam hài, nói:
- Ngươi đó, chỉ biết bốc phét, không nghĩ xem ngươi được bao nhiêu người dạy dỗ, ngươi ta thì có ai dạy, bình thường ta bảo ngươi đọc sách ngươi không chịu, nhìn người ta kìa, coi cơ hội tiến vào Lang Gia Các chúng ta đọc sách là tạo hóa hiếm có, cái khác không nói, chỉ thái độ hiếu học này đã đáng để ngươi phải học hỏi rồi!
Tiểu nam hài mắt đảo quanh, làm bộ như ngoan ngoãn, nói:
- Vâng, Du Nhiên biết rồi, mẫu thân...
Nữ tử áo trắng tất nhiên nhìn ra hắn đang giở trò xấu, cũng không để ý, chỉ nhẹ giọng bật cười.
...
Có Ô Mộc tiên sinh tự mình dẫn dắt, lại có thủ dụ của các chủ phu nhân, tất cả chuẩn bị của Phương Nguyên trong Lang Gia Các tất nhiên đều vô cùng thuận lợi, rất nhanh, liền có một mộc bài nho nhỏ được đánh pháp ấn treo bên hông.
Thông qua mộc bài này, hắn có thể tự do ra vào Lang Gia Các Tàng Kinh Quật, tìm đọc các loại điển tịch.
Ngoài ra, Lang Gia Các còn an bài cho hắn một động phủ nho nhỏ ở giữa sườn núi, gần Tàng Kinh Quật, có điều tất cả tài nguyên tu hành, nhân thủ chăm lo ăn mặc ở thì không có, cần hắn tự an bài.
Phương Nguyên cũng lý giải chuyện này, mình tới nhà người ta đọc sách, đã là ân huệ cực lớn rồi, không thể còn bắt người ta lo cơm ăn áo mặc cho chứ?
Hắn chuyến này về Thanh Dương Tông, để lại không ít tài nguyên, nhưng vẫn giữ lại không ít cho bản thân.
Tính toán qua, cũng đủ cho mình tu hành, huống hồ hắn chuẩn bị ở lại Lang Gia Các đọc sách, cũng không cần chi tiêu quá nhiều.
Làm xong những chuyện này, Ô Mộc tiên sinh liền rời khỏi, Phương Nguyên cũng thở phào.
Trong tay cầm một đạo ngọc giản, hắn vừa xem vừa không nhịn được mà thở dài một tiếng nặng nề.
... Thật không hổ là Lang Gia Các, đệ nhất đạo tàng trong thiên hạ!
Bên trên ngọc giản này không phải gì khác, mà là phân loại và chỉ dẫn các Tàng Kinh Quật lớn, cùng với đủ loại quy củ.
Nói một cách đơn giản, Lang Gia Các tổng cộng có mười hai Tàng Kinh Quật lớn, mỗi một khu đều cất chứa vô số, mà Phương Nguyên có thủ dụ của các chủ, như vậy trừ ba kinh quật bí mật nhất sau cùng không thể tiến vào, chín kinh quật lớn khác, đều có thể túy ý mượn đọc tham tường.
Đương nhiên, Tàng Kinh Quật cũng có một số cấm kỵ, đều viết trên ngọc giản này.
Đầu tiên Phương Nguyên có thể tùy tiện xem bất kỳ thứ gì, nhưng có rất nhiều thứ không thể mang ra khỏi đại điện, hơn nữa không có sự cho phép của Lang Gia Các, Phương Nguyên cũng không thể dùng thần thức ghi lại nội dung bên trên điển tịch, một khi bị phát hiện, nhẹ thì lập tức trục xuất ra khỏi Lang Gia Các, nặng thì muốn để tính mạng lại đây, có điều tuy không thể trực tiếp ghi lại, nhưng tự viết lại bút ký thì không sao.
Đương nhiên những quy củ này chỉ là chủ yếu nhất, một số yêu cầu nho nhỏ khác thì nhiều tới đếm không hết, ví dụ như trước khi đọc sách, phải rửa tay dâng hương, sau khi đọc xong, cũng phải dọn dẹp sạch sẽ, nghiêm túc xếp lại vào chỗ, vô cùng rườm rà.
Có điều Phương Nguyên minh bạch, đây đều là để phòng ngừa điển tịch bị hư hao, tất nhiên sẽ tuân thủ thật kỹ.
Giới tu hành hiện giờ, đã dần dần bắt đầu lưu hành dùng ngọc giản thay cho ghi chép, thần thức đưa vào trong đó, người ngoài liền có thể trực tiếp cảm ứng được nội dung trong ngọc giản, cực kỳ tiện lợi, Lang Gia Các tất nhiên cũng có loại ngọc giản tàng thư này, có điều phần lớn thư tạ điển tàng, lại đều là vì lịch sử quá xa xưa, vẫn dùng giấy hoặc lụa, thậm chí là thẻ tre mà ghi lại, cho nên rất dễ bị hao tổn.
Cũng không phải Lang Gia Các không muốn chép lại tất cả nội dung vào ngọc giản, nhưng thật sự là tàng thư quá nhiều, công trình khổng lồ, xử lý không kịp.
- Tới điện nào trước đây?
Phương Nguyên nhìn các loại phân loại bên trên ngọc giản, hơi do dự.
Do dự cũng chỉ là nói cho có mà thôi, không đến nửa hơi thở, hắn liền có quyết định.
- Đương nhiên phải đi xem loại huyền pháp tàng kinh rồi...
Trong lòng Phương Nguyên cho tới lúc này vẫn có cảm giác không chân thực.
Nghĩ tới truyền thừa huyền pháp thế gian, cực kỳ quý giá, không biết bao nhiêu tiên môn đạo thống, vì một quyển huyền pháp, mà có thể đánh tới đầu rơi máu chảy, tử thương vô số, cái khác không nói, chỉ nói vị kiếm si kia của Thanh Dương Tông năm đó, chính là từng cầm một đạo truyền thừa của Thanh Dương Tông tới Huyền Kiếm Tông đổi lấy kiếm kinh, cho tới bây giờ, khi các sư trưởng Thanh Dương Tông nhắc tới vẫn lắc đầu chê là bại gia tử.
Mà hiện giờ, không ngờ lại có vô số truyền thừa huyền pháp, bày sẵn ở đó, mặc cho người ta lật xem?
Vậy tính là hành vi gì?
Trong lòng vừa nghĩ vừa cảm khái không thôi, đi vào kinh quật cất chứa huyền pháp thần thông trong thiên hạ.
Sau đó vừa đi vào, hắn liền cảm thấy càng không chân thực hơn.
Thậm chí trong nhất thời, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Giá sách bằng huyền mộc dài chừng trăm trượng, xếp thành mấy trăm hàng, tràn ngập một phương đại điện.
Sau đó trên những giá sách ấy, đều là các loại thư cuốn điển tịch, nếu tính giá sách dài chừng trăm trượng, như vậy có thể ước đoán, trong đây có bao nhiêu huyền pháp tồn tại.
Chương 1008 Khiêu chiến thần bí (1)
Càng khủng bố hơn là, giống như để phân chia sẵn cho người ta, chung quanh rất nhiều giá sách, còn đặc biệt đánh dấu tông phái, đạo thống, hoặc là người sáng lập ra những huyền pháp này.
Tùy tiện rút một quyển, Phương Nguyên liền nhìn thấy đây là một đạo pháp môn tu hành thần thông ảo tượng, uy lực không thua gì Tiểu Thanh Mộng Thuật!
Mang ra bên ngoài, đây là bí kíp trong truyền thuyết.
Mắt Phương Nguyên trợn lên, không nhịn được lẩm bẩm nói:
- Trong truyền thuyết có rất nhiều tiền bối vô tình có được bí kíp nào đó, liền một phát tung cánh bay lên trời, không chỉ đánh bại cường địch, vinh đăng tiên vị, còn ôm hơn mười tới hai mươi vị tiên tử về nhà...
- ... Nhưng bọn họ có khệnh tới mấy, lại đã từng lập tức rơi vào trong một đống bí kíp chưa?
Mặt trời rất to, nhân sinh rất ấm!
Từ sau khi Phương Nguyên vào Lang Gia Các, liền có cảm giác nhân sinh viên mãn, không còn cầu gì nữa.
Hắn thích nhất chính là đọc sách!
Chính là vì đọc sách, cho nên hắn mới từ trong một thôn nhỏ ở ngoại thành Thái Nhạc Thành, từ trong một nông hộ nho nhỏ hèn mọn mà bi thương đi ra, bước lên con đường tu hành, tuy lúc ấy hắn không phải dùng thân phận khôi thủ tiến vào tiên môn, nhưng trên thực tế, nếu nghĩ kỹ càng, nếu hắn không đọc sách, như vậy cho dù dùng thân phận tạp dịch tiến vào Thanh Dương Tông cũng không thể, Thanh Dương Tông dù sao cũng là tiên môn, cho dù thu nhận tạp dịch, cánh cửa có cũng rất cao, bởi vậy hắn cho tới bây giờ, đều tin rằng trong sách có tất cả những gì mình muốn.
Hơn nữa hắn cũng cần đọc sách!
Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sau khi thôi diễn ra quyển thứ hai, liền đã từ huyền pháp trước kia biến thành tồn tại không thua gì thần pháp như Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn, mà nếu mình có thể tham ngộ đủ nhiều biến hóa, vậy sẽ đạt tới cảnh giới gì?
Mà đây chính là nhu cầu nhân sinh hiện giờ của Phương Nguyên!
Hiếm có nhất là hắn hiện giờ có thể đọc sách, hơn nữa có sách để đọc?
Đó là sự may mắn cỡ nào?
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Phương Nguyên vô cùng cảm kích trời xanh!
Từ sau khi tiến vào Lang Gia Các, Phương Nguyên quý trọng thời gian mỗi một hơi thở, tham khảo huyền pháp thần thông nhiều tới đếm không hết, những thần thông này kỳ thật không cao minh bằng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết và Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn mà hắn đang tu luyện, nhưng vẫn có có rất nhiều chỗ độc đáo, có thể giúp hắn minh ngộ nguyên lý của thần thông, hiểu thấu đáo đủ loại biến hóa, sau khi dung nhập vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, liền có thêm một phần đề thăng.
Đọc huyền pháp tới mệt thì hắn sẽ thuận tay tìm sách thuyết minh nguyên lý tu hành để xem, coi như là nghỉ ngơi.
Có đôi khi, cũng sẽ cảm thấy cứ đọc như vậy có chút buồn tẻ.
Đến lúc này, Phương Nguyên sẽ lấy một quyển sách lịch sử tu hành, sách viết về tiên thánh để xem cho giết thời gian.
Sách nơi này thực sự quá nhiều.
Rất nhiều tuyệt phổ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vô cùng quý giá.
Mỗi khi nhìn thấy một quyển, Phương Nguyên liền cảm thấy mình chiếm được đại tiện nghi, thậm chí không thể tin được là mình lại may mắn như vậy.
Trong kiếp sống chuyên tâm đọc sách như vậy, Phương Nguyên hoàn toàn đã quên đi thời gian.
Hắn thậm chí đã quên ngoài sách vở còn có thế giới khác.
Dần dần, thời gian đã trôi qua hơn một năm, nhưng Phương Nguyên lại không hề phát hiện, vẫn cứ chuyên chú như lúc mới tới, trong thời gian này Ô Mộc tiên sinh đã trở lại mấy lần, cũng đến thăm Phương Nguyên, nhưng từ rất xa liền nhìn thấy Phương Nguyên áo xanh khăn nho, chuyên tâm ngồi cạnh giá sách mà đọc sách tới nhập thần, liền cười khổ một tiếng, cũng không bảo người quấy rầy hắn, tự rời đi.
Về sau, Xích Thủy Đan Khê cũng biết Phương Nguyên đã vào Lang Gia Các, từng có mấy người quen muốn tới bái kiến, mời hắn tới nhà một chuyến, nhưng Phương Nguyên căn bản không đến ý tới bái thiếp bỏ vào trong động phủ của mình, thế là cứ như vậy bỏ qua, hắn vẫn tiếp tục đọc sách của mình.
Dần dà, ngay cả nho sinh và phó dịch trong Lang Gia Các cũng đều biết có một mọt sách như vậy tồn tại.
Người như vậy bọn họ cũng đã thấy không ít, cũng không có gì lạ lùng cả, điều khác biệt duy nhất chính là mọt sách khác luôn có bộ dạng thấu tình đạt lý, biết một năm trôi qua sẽ ra ngoài bái kiến một chút chủ nhân của Lang Gia Các, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài nghỉ ngơi, trò chuyện với và bọn họ, mà vị mọt sách này thì chẳng làm gì, lộ ra càng si mê hơn những mọt sách khác mà thôi!
Đương nhiên, những đạo lý này Phương Nguyên kỳ thật cũng không phải không hiểu, chỉ là lại mặc kệ.
Trước khi vào Lang Gia Các, hắn cảm thấy thời gian một năm rưỡi cũng đủ rồi, dù sao đại khảo lục đạo, thời gian đọc sách của lục đạo khôi thủ đều là mình kiếm về, có gì mà không hài lòng, nhưng sau khi vào Lang Gia Các, hắn lại cảm thấy thời gian đọc sách này của mình vẫn quá ngắn, nhiều sách như vậy, cho dù trí nhớ của mình có tốt tới mấy, tinh lực có dư thừa đến đâu, cũng không thể đọc xong trong thời gian ngắn như vậy!
Thế là hắn liền càng quý trọng mỗi một giây một phút hơn, chỉ cầu có thể đọc được nhiều nội dung hơn.
Trên trình độ nào đó, hắn thậm chí đã đến trình độ qua loa đại khái.
Chỉ là muốn xem nhiều thêm, đưa tất cả những gì đọc được vào trong lòng.
Dần dần, Phương Nguyên cũng đã quên mình ở trong Lang Gia Các này bao lâu, cũng quên đã đọc bao nhiêu sách, trên trình độ nào đó mà nói, hắn thậm chí đã quên ước nguyện ban đầu mình tiến vào Lang Gia Các là gì.
Hắn chỉ nghiêm túc đọc sách, lĩnh ngộ đạo lý trong đó!
Khi đọc tới chỗ tinh diệu, liền vỗ tay cười to, khi đọc được một số lý luận tục tằng vô tri, liền cũng cười lạnh chế nhạo!
Chương 1009 Khiêu chiến thần bí (2)
Trong mắt người ngoài, điều này có lẽ rất nhàm chán, rất cô độc.
Nhưng ở trong mắt Phương Nguyên, loại cảm giác đó giống như hắn ngồi trong đại điện, trong không trung chung quanh, đều có vô số cao nhân cơ trí đắc đạo biện luận với hắn, truyền cho hắn trí tuệ và tâm huyết của bọn họ, mà Phương Nguyên thì một mình ngồi đó, thỉnh thoảng lại biện luận kịch liệt với những người này, thỉnh thoảng lại cảm ơn những người kia, thỉnh thoảng lại sẽ chê cười trào phùng đối với một số hạng người thật giả lẫn lộn.
Trong đây nào có nhàm chán gì? Nào có cô độc gì?
Thời gian như cát, nhật nguyệt lên xuống.
Một ngày này, dường như vào lúc chính ngọ, Phương Nguyên đang ngồi xếp bằng trong Đạo Lý Điện, tay cầm một quyển Thiên Hạ Linh Mạch Thập Nhị Kinh Chú đọc tới nhập thần, đợi khi đọc xong, còn cảm thấy giải thích về nguồn gốc và phân bố của linh mạch thiên hạ trong đó rất có đạo lý, chỉ là vị tiền bối này bị cản trở ở tu vi, đối với cái này cũng chỉ đưa ra một cách đại khái, chứ chưa đi sâu, trong lòng rất lấy làm đáng tiếc, sau khi nghiêm túc vuốt đi dấu vết sách bị mình từng đọc qua, quét sách tro bụi trên giá sách, hắn đặt lại sách này lên giá, ngưng thần suy tư.
- Vị tiền bối này nói, linh mạch thiên hạ giống như một phương đại trận thiên nhiên, chúng ta đều từ khí tức mà linh mạch tỏa ra mới có thể cảm ngộ thiên đạo, từng bước tu hành, nghe thì dường như có đạo lý, nhưng nếu linh mạch thiên hạ đều giống như đại trận, như vậy lại có một vấn đề khác...
Vừa nghĩ, hắn vừa vươn tay ra lấy một quyển thư tịch khác.
Đó là sau khi người đọc khác đọc xong sách này, lưu lại bút ký, trong đó cũng có không ít kiến giải.
- Ngươi chính là lục đạo khôi thủ bị Côn Luân Sơn vứt bỏ à!
Nhưng không chờ Phương Nguyên lấy quyển sách đó, bên cạnh lại có một bàn tay nhỏ bé thò tới, giật lấy quyển sách đó, cầm trong tay, vừa phe phẩy như quạt, vừa nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Phương Nguyên, mắt to vô cùng trong sáng.
- Ngươi là ai?
Phương Nguyên quan sát tiểu nam hài này, nhíu mày.
Tiểu nam hài đó cười nói:
- Ta là ai ngươi không cần quan tâm, hôm nay ta đến là để khiêu chiếnngươi!
- Khiêu chiến ta?
Phương Nguyên có chút kinh ngạc, nhìn hắn một cái.
Sau đó trong lòng xác định, không sai, đây là một tiểu thí hài năm sáu tuổi!
Nhưn tiểu thí hài này lại gật đầu một cách vô cùng trịnh trọng, nói:
- Đúng vậy, người khác đều nói ngươi là lục đạo khôi thủ, nói ngươi là thiên tài mạnh nhất trong người thời này, nhưng ta không phục, một năm trước, nghiên cứu của ta đối với đạo phù triện không sâu, cho nên tạm thời chưa tới tìm ngươi, nhưng trong một năm này, ta đã đọc rất nhiều sách về phù triện, đã chuẩn bị tốt rồi mới tới tìm ngươi!
- Không ngờ để tới khiêu chiến mình, hắn còn từng có chuẩn bị?
Phương Nguyên bật cười, lắc đầu, nói:
- Đừng hồ nháo nữa, đưa sách trong tay ngươi cho ta!
Tiểu nam hài lui lại mấy bước, nói:
- Đừng gấp, trừ phi ngươi có thể thắng ta, mới trả lại cho ngươi!
Vừa nói xong, giống như sợ Phương Nguyên không đáp ứng, vội vàng từ trong lòng lấy ra một quyển trục bằng lụa, ném cho Phương Nguyên, kêu lên:
- Ngươi xem đi, đây là ta mất thời gian ba ngày mới làm được, nếu ngươi có thể cởi bỏ, chính là ngươi thắng.
Năm ngón tay Phương Nguyên xòe ra, một đạo lực lượng vô hình tiếp lấy quyển trục đó, mở ra xem, lại thấy bên trên viết Tu Nhiên Thập Cửu Vấn, bên trong lại có từng đề mục huyền bí phức tạp, hắn vốn không bận tâm, muốn thuận tay ném quyển trục đi, lấy lại sách, nhưng sau khi nhìn thấy đề mục bên trong, cũng có chút bất ngờ, tiếp tục đọc.
Sau khi am hiểu trận đạo, cũng thích thuận bói toán, Phương Nguyên đã rất am hiểu đạo này, lúc này chỉ xem một hồi, liền phát hiện, văn tự trên quyển trục này tuy rất non nớt, nhưng lý luận tính toán bên trong lại rất tinh thâm.
Chỉ sợ một số Đại Trận Sư nhị văn tam văn chưa chắc đã có thể suy tính ra được kết quả.
Tiểu nam hài đó thấy Phương Nguyên đọc một cách nghiêm túc, trong lòng lập tức vui như nở hoa, có chút đắc ý nói:
- Ngươi có thể tính ra không?
Nhìn thì hắn dường như rất có lòng tin.
Nhưng Phương Nguyên lúc này, lại đã xem xong nội dung trong quyển trục, chỉ cười khẽ một tiếng, liền ném lại quyển trục này, nói:
- Nhìn thì phức tạp, nhưng trên thực tế chỉ là trò chơi trẻ con, ba đề mục đầu đã được nhắc tới trong Vân Sơn Tứ Yết rồi, mười đề mục ở giữa, trên thực tế là sửa lại nội dung của Thần Tẩu Thập Vấn, năm đề mục cuối cùng, không phải là Ngũ Hành Diễn Pháp à?
- Thực sự lợi hại như vậy sao?
Trên mặt tiểu nam hài lộ ra biểu cảm bất ngờ.
Nhưng mắt hắn lại đảo quanh, đưa cho Phương Nguyên một viên đan dược, chỉ là một viên linh đan bình thường, nhưng trên mặt tiểu nam hài lại lộ ra vẻ đắc ý, nói:
- Một viên Thất Muội Khổ Tâm Hoàn này là ta luyện chế, ngươi xem xem có khác gì với cái khác?
Phương Nguyên nhận lấy, vươn tay ra nhón một cái, nói:
- Thay đổi một linh dược, lại dùng một gốc Nguyệt Hoa Thảo, Phục Linh Thảo... Chín loại bảo dược hòa vào với nhau, lại luyện thành bộ dạng của Thất Muội Khổ Tâm Hoàn, cừ thật, người khác dùng một lạng linh tinh đã có thể luyện ra một lò linh đan, lại bị ngươi bỏ ra không dưới ngàn lạng linh tinh để luyện thành một viên, bại gia tử cũng không chơi như vậy!
Ánh mắt Tiểu nam hài lần này đã có chút kinh ngạc, nhìn Phương Nguyên một cái, vốn muốn lấy ra một kiện pháp bảo để Phương Nguyên đánh giá, lúc này lại cảm thấy không chắc chắn, liền dứt khoát lấy đòn sát thủ của mình, nhất kích tất sát.
Một bộ giấy và bút mực, đặt ở trước mặt Phương Nguyên, đắc ý dào dạt nói:
- Ngươi viết chữ cho ta xem!
Phương Nguyên nhíu mày nhìn hắn:
- Có ý gì?
Chương 1010 Thiếu chủ nhân bị đánh (1)
Tiểu nam hài chớp chớp mắt, nói:
- Ngươi không phải khôi thủ phù đạo à, vậy viết chữ cho ta xem, xem chúng ta ai viết đẹp hơn.
Phương Nguyên lắc đầu nói:
- Không, viết trả sách lại đây!
- Không trả!
Tiểu nam hài đó lòng hoa nở rộ, đắc ý vô cùng, thuận tay xé vài tờ trong sách xuống, chớp chớp mắt với Phương Nguyên đầy khiêu khích, tung người nhảy ra ngoài, trong miệng hô to:
- Ta thắng rồi, lục đạo khôi thủ bị ta đả bại rồi, Bạch Du Nhiên ta từ hôm nay trở đi chính là lục đạo khôi thủ mới, quyển sách này là ngươi thua ta, ta muốn cầm đi chùi đít, ha ha...
Phương Nguyên thấy vậy, trong lòng bốc lửa, vươn tay ra kéo một cái.
- Ngươi... Ngươi không ngờ dám đánh ta?
Tiểu nam hài đó trực tiếp bị Phương Nguyên đánh cho ngây đơ, mông bị tét mấy cái mới nhớ tới phải phản kháng, ra sức giãy dụa, chỉ là hắn không phải quái thai như Đổng Tô Nhi, tuổi còn nhỏ đã có thể có một thân tu vi, hiện giờ nhục thân này của hắn tuy được bảo đan thần dược thối luyện không ít, căn cơ hùng hậu, nhưng ở dưới tay Phương Nguyên lại vẫn không có dư địa để giãy dụa, sau khi ăn mấy cái, liền từ bỏ giãy dụa vô ích, chỉ kêu to uy hiếp:
- Ngươi thua thì đánh người, vô lại...
- Ai bảo ngươi xé sách.
Phương Nguyên không để ý tới hắn nói gì, trong tay chỉ cầm một quyển sách, đánh vào mông hắn, vừa đánh vừa mắng.
- Ai bảo ngươi chỉ biết ghen ghét còn tự cao tự đại.
- Ai bảo ngươi không tôn trọng trưởng bối...
- Ai bảo ngươi đọ viết chữ với ta.
- ...
Cứ vậy đánh cho mông tiểu tử này nở hoa.
Tuy không dùng chân lực, nhưng xuống tay cũng không nhẹ.
Dù sao cảm thấy nền tảng của tiểu tử này không kém, nếu không nặng tay chút, e là đánh hắn không đau.
Đối với tiểu tử không biết từ đâu chui ra khiêu khích mình này, Phương Nguyên cũng không bận tâm, nhưng tiểu tử này không ngờ tùy tiện xé đi sách cổ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, cực có giá trị để chùi đít, vậy thì thật sự không thể tha thứ!
- Mẹ ơi, thiếu chủ nhân bị con mọt sách đó đánh kìa.
Lại nói ngoài Lang Gia Các, đã có phó dịch nghe thấy động tĩnh, không nhịn được tới xem.
Vừa nhìn một cái, lại lập tức sợ tới mồ hôi lạnh đầm đìa, giống như hồn lìa khỏi xác.
Một nửa vội vàng lao tới, quỳ gối bên cạnh Phương Nguyên, xin hắn dừng tay, một nửa khác thì vội vàng chạy tới chủ phong bẩm báo.
- Ngươi ngươi ngươi... ngươi to gan lắm, còn không mau dừng tay...
Xông tới trước người Phương Nguyên, lạnh lùng quát lớn, nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn bọn họ một cái, nhóm người này liền run rẩy, dù sao Phương Nguyên cũng chính là lục đạo khôi thủ, danh đầu ở Trung Châu thậm chí còn vang dội hơn cả ở Vân Châu, tuy hiện giờ hắn ở trong miệng mọi người chính là gây ra đại họa, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, nhưng uy danh và địa vị lại vẫn không phải là những hạ nhân như họ dám khinh thường.
Mà Phương Nguyên cũng không để ý tới họ, tiếp tục đánh, khiển trách:
- Nhớ kỹ giáo huấn chưa?
Tiểu nam hài đó hét thảm:
- Nhớ rồi...
Phương Nguyên tiếp tục đánh, mắng:
- Vậy ta để lại cho ngươi ấn tượng sâu sắc hơn...
Đánh xong, Phương Nguyên mới thả tiểu nam hài này ra, mông tiểu tử này đã bị đánh cho sưng đỏ, dựa vào góc tường, muốn lén lút chuồn đi, nhưng Phương Nguyên lườm hắn một cái, hắn liền thành thật đứng ở đó nhìn Phương Nguyên.
- Chỉ đánh ngươi một chút, e là ngươi không nhớ được giáo huấn!
Phương Nguyên bắt hắn phải cầm sách cổ vừa bị xé lên cao trên đỉnh đầu, đứng ở góc tường:
- Nói một trăm lần ta cũng không dám nữa!
...
- Không tốt, không tốt...
Có người trực tiếp xông vào chủ phong của chủ nhân Lang Gia Các, quỳ dưới đất, khóc lóc kể lể về phía tiểu lâu tinh xá:
- Phu nhân, không tốt rồi, con mọt sách đó đang ở trong thư các đánh tiểu chủ nhân, mông sắp nở hoa rồi.
- Gì cơ?
Trong tiểu lâu, bóng người nhấp nhoáng, một nữ tử mặc áo trắng, tuổi chừng hơn ba mươi, dáng vẻ xinh đẹp quý phái đi ra, nghe thấy nhi tử bảo bối bị đánh, trong lòng cũng rất lo, sắc mặt cũng biến đổi, thần thức khẽ động, tất cả trong Lang Gia Các này đều hiện ra trong thức hải, sau đó sắc mặt nàng ta lại thay đổi, vừa đau lòng lại bất ngờ, biểu cảm có chút cổ quái.
- Phu nhân, chúng ta cho con mọt sách đó tiến vào đọc sách, đã là ban ân rất lớn, hắn không ngờ dám bất kính với tiểu chủ nhân, chúng ta...
Người hầu bên cạnh vừa kinh vừa sợ, vội vàng bẩm báo.
Nhưng này phu nhân áo trắng này nghẹn một lúc, lại bật cười xì một tiếng, nói:
- Cuối cùng cũng người dám giáo huấn tiểu tử này!
- Hả?
Vị phó dịch đó lập tức ngây người.
Phu nhân áo trắng lại nói:
- Đi mời vị Phương tiên sinh đó tới đây!
Lại nói Phương Nguyên trong thư các, đang nhìn tiểu nam hài này nói một trăm lần "không dám xé sách nữa", nhưng vừa mới nói được ba mươi lần, liền thấy có phó dịch chạy tới, vội vàng thưa với hắn:
- Mau mau dừng tay, phu nhân nhà ta lệnh cho ta gọi ngươi tới!
Phó dịch khác nghe vậy lập tức mừng rỡ, ai nấy oán giận nhìn Phương Nguyên.
Bạch Du Nhiên đang đội sách, trên mặt cũng kinh hỉ không thôi, có chút đắc ý nhìn về phía Phương Nguyên.
- Nói xong một trăm lần mới được đi!
Phương Nguyên nhìn hắn một cái, lạnh giọng cười, thuận tay vẽ một đạo trận thế bên cạnh hắn, sau đó chỉnh đốn quần áo, đứng lên.
Tiểu nam hài đó lập tức mặt như đưa đám, tiếp tục nói.
Phương Nguyên theo phó dịch đó tới tiểu lâu của Lang Gia Các, dọc theo thềm đá mà lên núi, chỉ thấy hai bên đường đều là tiểu lâu tinh xảo, khắp nơi đều có tiên cầm dị quả, lịch sự tao nhã. Đi tới trước một tiểu lâu màu đỏ thắm ở trên cùng, phó dịch đó không dám đi thêm nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất