Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1016 Dấu hiệu nguy hiểm chợt xuất hiện (1)

Nữ tử họ Viên nổi giận đùng đùng chất vấn, khiến cho tâm tình của Phương Nguyên có chút không vui.

Hắn không biết nữ tử này rốt cuộc là người phương nào, đến từ đâu, nhưng thái độ chất vấn của đối phương đã khiến hắn không vui, thản nhiên nhìn nàng một cái, nói:

- Tiểu hài tử không hiểu chuyện thì cũng thôi, ngươi là người lớn, chẳng lẽ vẫn không phân rõ được đúng sai?

- Ngươi đây là đang sai!

Nữ tử họ Viên nghe vậy, lại càng phẫn nộ hơn, trầm giọng quát:

- Tiểu hài tử là dạy như ngươi à? Ngươi là tiên sinh của hắn, dạy hắn học vấn và đạo lý là điều nên làm, nhưng ngươi có quyền gì mà đánh hắn, đừng có nói những lời ngọc không mài không nên thân cổ hủ đó, nói trắng ra là một số lão nhân ngoan cố dùng danh nghĩa muốn tốt cho tiểu hài tử mà trút giận thôi, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho Tiểu Bạch đệ đệ, muốn dạy hắn học, vẫn phải kiên nhẫn một chút, giải thích đạo lý cho hắn, chẳng lẽ hắn lại vẫn không nghe lời ngươi sao?

Khi nói đến đây, vẻ tức giận trên mặt càng dày đặc, quát lên:

- Hôm nay ở ngay trước mặt ta, ngươi còn dám đánh người, thật sự không biết ngươi bình thường đã động thủ bao nhiêu lần, nếu ngươi không phải tiên sinh của Tiểu Bạch, ta hiện tại đã giết ngươi rồi.

Phương Nguyên nghe thấy những lời này, đã hừ lạnh một tiếng, không muốn trả lời nữa.

Cũng là Bạch Du Nhiên được nữ tử đó ôm trong lòng, ra sức thò đầu ra, hắn trong hai năm gần đây đã ăn đòn không ít, cũng chất đầy một bụng oán hận, lúc này bỗng nhiên nghe thấy nữ tử họ Viên nói vậy, quả thật là nói đến trong tâm khảm.

- Tiểu Bạch đệ đệ, đi với tỷ tỷ, tiên sinh như vậy không cần nữa!

Nữ tử họ Viên nhìn bộ dạng nước mắt chảy ròng ròng của Bạch Du Nhiên, lại lộ ra biểu cảm đau lòng, ôm lấy hắn, muốn dẫn hắn ra khỏi lương đình, vừa đi vừa lườm Phương Nguyên, nói:

- Cùng lắm thì sau này tỷ tỷ sẽ dạy ngươi!

- Ta nói cho các ngươi đi à?

Phương Nguyên sầm mặt, lạnh lùng nói một câu.

Bạch Du Nhiên dù sao cũng vẫn sợ Phương Nguyên, nghe vậy liền đứng lại không dám động.

Nhưng nữ tử đó lại giận dữ, điềm nhiên nói:

- Ta đã bỏ qua cho ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Phương Nguyên thản nhiên nói:

- Là mẫu thân hắn bảo ta dạy hắn, ngươi muốn dẫn hắn đi, vậy thì mời Bạch phu nhân tới đây nói chuyện với ta!

Nữ tử họ Viên cười lạnh, nói:

- Ngươi biết rõ Bạch phu nhân không có nhà, cho nên mới lôi nàng ta ra?

Phương Nguyên nghe cũng ngẩn ra, không ngờ Lang Gia phu nhân lại không ở Lang Gia Các, nghĩ chắc là có đại sự, có điều mình bình thường trừ đọc sách ra thì chính là dạy Bạch Du Nhiên, ít nói chuyện với người khác, cho dù với Bạch Du Nhiên cũng chỉ nói chuyện trên học vấn, chưa bao giờ nói gì khác, cũng thực sự không biết, nghe nữ tử họ Viên này nói vậy lại nhíu mày.

- Nếu Bạch phu nhân không có nhà, vậy hắn chỉ nghe tiên sinh của hắn là ta, ngươi dựa vào cái gì mà mang hắn đi?

Ngẩng đầu nhìn nữ tử họ Viên, hắn lạnh giọng nói.

- Nghe lời ngươi?

Nữ tử họ Viên bật cười:

- Ngươi có biết quan hệ giữa ta và Lang Gia Các là gì không mà dám ra vẻ tiên sinh ở trước mặt ta, nói cái gì mà mình là tiên sinh của tiểu Bạch công tử, hắn chẳng lẽ đã chính thức bái ngươi làm thầy à?

Sắc mặt Phương Nguyên lạnh lùng, không trả lời.

Nữ tử họ Viên lại nói:

- Huống hồ cho dù Du Nhiên thực sự đã bái ngươi làm thầy, vậy hắn cũng không phải là của ngươi, dựa vào cái gì mà để ngươi quyết định, chẳng lẽ Du Nhiên còn không được quyết định chuyện của mình à?

Nói xong lại kéo Bạch Du Nhiên, nói:

- Tiểu Bạch, không phải sợ hắn, có tỷ tỷ ở đây, ngươi nói xem ngươi nguyện ý ở đây để hắn đánh, hay là nguyện ý theo tỷ tỷ về chơi khôi lỗi?

Bạch Du Nhiên nhìn Phương Nguyên, biểu cảm có chút do dự.

Phương Nguyên chỉ lạnh lùng không nói lời nào.

Nữ tử họ Viên bật cười,

- Ngươi cũng là tiểu nam tử hán, lá gan sao lại nhỏ như vậy?

Bạch Du Nhiên do dự một chút, nhìn về phía nữ tử họ Viên.

Nữ tử họ Viên cười lạnh nhìn Phương Nguyên:

- Lần này ngươi không phản đối chứ?

Vừa nói vừa kéo Bạch Du Nhiên bỏ đi.

Phương Nguyên bình tĩnh nhìn Bạch Du Nhiên, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi còn muốn chạy, vậy thì nghĩ cho kỹ, ta đã dạy ngươi hơn một năm, vốn không muốn giảng đạo lý với ngươi khi ngươi không hiểu đạo lý, nhưng ngươi ít nhất cũng nên biết phân biệt tốt xấu.

Bạch Du Nhiên nghe thấy những lời này, lại có chút do dự.

Nữ tử họ Viên chỉ cười lạnh, nói:

- Tiểu Bạch, ai tốt với ngươi chẳng lẽ vẫn chưa rõ à?

Khi nói, liền kéo tay Bạch Du Nhiên dọc theo thềm đá đi xuống, vừa đi vừa có thể nghe thấy nàng ta nói với Bạch Du Nhiên:

- Ta biết người này, ba năm trước đoạt lục đạo khôi thủ, rất là cuồng vọng, đáng tiếc phạm sai lầm, bị Côn Luân Sơn vứt bỏ, hiện giờ, đừng nghe hắn nói những lời dễ nghe như vậy, kỳ thật chính là vì tiên pháp của Lang Gia Các các ngươi mà đến, lòng tham rất sâu, sau này, cứ để Viên tỷ tỷ tự mình dạy ngươi, ngươi không biết đâu, lần này ta còn mang tới cho ngươi điểm tâm của Linh Lung Các, có muốn đi ăn không?

Bạch Du Nhiên rõ ràng cũng có chút vui vẻ hơn, kêu lên:

- Muốn ăn...

Nữ tử họ Viên cười nói:

- Vậy nên nhân lúc mẫu thân của ngươi không có nhà mà mau ăn đi, nàng ta không cho phép ngươi ăn nhiều đồ ăn phàm tục như vậy đâu!

Mà Phương Nguyên nhìn bóng lưng bọn họ rời khỏi, cũng thở dài một hơi.

Thu thập sách vở, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi.

- Keng keng keng.

Nhưng cũng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có tiếng chuông dồn dập vang lên, giống như mưa rào trút xuống, vang vọng trong sơn cốc.
Chương 1017 Dấu hiệu nguy hiểm chợt xuất hiện (2)

Tiếng chuông này vừa vang lên, Phương Nguyên liền không nhịn được mà hơi nhíu mày, theo trực giác cảm thấy, tiếng chuông này gấp như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì, tâm niệm khẽ động, thần thức liền trải ra, quả nhiên nhìn thấy Lang Gia Các từ trên xuống dưới, nghe thấy tiếng chuông này đều kinh hãi, buông bỏ việc trên tay chạy vội ra, chỉ nghe thấy bọn họ đang vội vàng nghị luận:

- Cảnh Tiên Chung sao lại vang?

- Chẳng lẽ là có người xâm nhập à?

- Ai mà lớn gan như vậy, dám xông vào Lang Gia Các?

- Chớ có bối rối, ai giữ chức trách nấy, tìm giết tặc nhân!

...

Từ khi tiếng chuông này đột nhiên vang lên, mọi người hơi có chút hoảng loạn, nhưng Lang Gia Các không hổ là một trong thất đại thánh địa, nội tình sâu tới khó có thể tưởng tượng, mọi người cũng chỉ nghị luận mấy tiếng, liền ai đi làm việc nấy, cũng có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người mờ mờ từ trong bóng tối lướt ra, sau đó lao về phía các phương hướng, tất cả đều nhanh như tia chớp, lại gọn gàng ngăn nắp, theo trình tự mà hoàn thành.

Phương Nguyên cũng hơi cảm thấy kinh ngạc rồi không để ý nữa.

Nội tình của Lang Gia Các không phải là nhà nghèo cửa nhỏ như Thanh Dương Tông có thể sánh bằng, nếu là Thanh Dương Tông, vừa có địch tình, e là toàn bộ tiên môn đã náo loạn, nhưng Lang Gia Các lại không hề có loạn tượng, nhân mã các bộ trong mấy giây đều đã vào vị trí.

Trong ổn định lại có trật tự, giống như là xử lý việc nhỏ nào đó.

Nghĩ chắc người ta đã có đủ nhân tài, an bài, cao thủ, mình xuất thủ càng phiền thêm.

Mà lúc này, chỉ thấy trong vùng trời Lang Gia Các, đã có trận quang lấp lánh, ở cả địa vực đều có đại trận bao phủ, sau đó liền thấy trong mây trôi trên không trung, lại có mấy đạo khí cơ hùng hồn đang nhìn về phía này, khí tức như núi, trấn áp vùng trời sơn môn, sau đó, một đạo thân hình nhẹ nhàng lóe lên, liền xuất hiện trong đại trận, nho bào phần phật, bễ nghễ tứ phương.

Không phải ai khác, là đại viện chủ Thanh Ngô Thư Viện Ô Mộc tiên sinh Phương Nguyên từng thấy.

Bình thường Phương Nguyên thấy hắn, chỉ là một lão giả hiền lành nho nhã, nhưng lúc này, lại lộ ra phong phạm của cảnh giới Nguyên Anh, chậm rãi bước vào trong đại trận, tay áo tung bay, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:

- Chuyện gì mà kinh động tới Cảnh Tiên Chung thế?

Bên cạnh hắn, rất nhanh liền có người lắc mình xuất hiện, vội vàng bẩm báo:

- Hồi bẩm tiên sinh, hình như có một số kẻ xấu dựa vào thủ lệnh của Lang Gia Các mà trà trộn vào, chỉ là bọn họ không biết, trận văn trong Lang Gia Các ba ngày đổi một lần, thủ lệnh bọn họ cầm không có biến hóa, không cẩn thận tiếp xúc với đại trận của thư các, chỉ là mấy người này cũng có chút bản lĩnh, trảm phá cấm chế, không biết trốn đi đâu rồi?

- Chẳng lẽ là có người trộm kinh?

Ô Mộc tiên sinh nghe vậy, khẽ nhíu mày, cười lạnh nói:

- Rất nhiều năm rồi không thấy loại người ngông cuồng này, đóng cửa lại, chậm rãi tìm hắn!

- Tuân mệnh!

Mấy người đó tuân lệnh, lập tức nhanh chóng sắp xếp điều tra trong núi.

Mà Ô Mộc tiên sinh thì đứng trong hư không tự mình tọa trấn, để tránh yêu nhân đào thoát.

- Không ngờ lại có người xông vào Lang Gia Các?

Nữ tử họ Viên dẫn đang Du Nhiên đi nghe vậy liền hưng phấn, vội vàng nóivới Bạch Du Nhiên:

- Tiểu Bạch bảo bối, ta đưa ngươi về trước, sau đó ta cũng đi xem thử, rốt cuộc là người phương nào mà lớn gan như vậy, dám xâm nhập Lang Gia Các, cũng tiện giúp đỡ một chút!

Bạch Du Nhiên cũng chẳng bận tâm lắm, chỉ hưng phấn nói:

- Ta cũng muốn đi xem.

Nữ tử đó cười nói:

- Đến phiên ngươi thì đợi qua mấy năm nữa đi.

Bọn họ vừa nói vừa muốn dọc theo thềm đá đi xuống, chung quanh lúc này đã có vô số hộ vệ đi tới, bảo vệ an nguy cho Bạch Du Nhiên, tất nhiên không có gì phải lo lắng, nhưng không ai ngờ rằng, nữ tử họ Viên này vội vã dưa Bạch Du Nhiên về tinh xá ở chủ phong, đi nhanh vài bước liền thấy trên ngọn núi hai bên, đang có có một số nô bộc hốt hoảng, nhìn thì giống như vô tình chạy tới nơi này.

- Bốp.

Những người này bỗng nhiên đồng thời rút kiếm, kiếm quang như điện, đột nhiên chỉ về phía Bạch Du Nhiên.

Kiếm khí rất thịnh, không ngờ nằm ngoài dự kiến của người chung quanh.

Hộ vệ từ chung quanh chạy tới, còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang đã đến trước người Bạch Du Nhiên.

Thật sự không ngờ những người này lại ở ngay bên cạnh thiếu chủ Lang Gia Các, càng không ngờ thực lực của bọn họ lại mạnh như vậy.

Dưới thế cục này, ngay cả Ô Mộc tiên sinh ở trong không trung cũng không kịp ngăn cản.

- Các ngươi...

Nữ tử họ Viên phát hiện không đúng, trong lòng cả kinh.

Khi vội vàng quay người lại, liền thấy bên cạnh mấy người đó không ngờ mang theo kiếm thế, tuôn ra từng đạo hư ảnh màu đen, khơi dậy khí tức lạnh lẽo nào đó, bịt trời khóa đất, giống như mang theo lực lượng đáng sợ đánh thẳng vào đảm phách của người ta, điều này lập tức khiến cho nàng ta hốt hoảng, cả người toát mồ hôi lạnh, theo bản năng liền muốn bứt ra, trong nháy mắt đã lắc mình trốn ra ngoài mười trượng.

Cho tới khi thoát ly kiếm ý đang bao phủ tới, tim nàng ta vẫn đập thình thịch, nghĩ lại mà sợ.

Chỉ là nàng ta vừa lui như vậy, Bạch Du Nhiên lập tức bị mấy đạo kiếm quang đó bao phủ ở bên trong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, ngây ngốc nhìn mấy người đang lao về phía hắn, cả người đã sợ tới ngây đơ.
Chương 1018 Kiếm đạo Tà tu (1)

Một màn phát sinh chung quanh Lương đình quá đột nhiên.

Lang Gia Các lớn như vậy, không ngờ mấy thích khách đó lại ở ngay gần đây, thực lực cũng mạnh như vậy, kiếm ý đó vô cùng lạnh lẽo, vượt xa dự kiến của mọi người, trong kiếm ý đó dường như còn mang theo một số ý cảnh khó có thể hình dung, khiến người ta vừa thấy đã sợ hãi.

Nữ tử họ Viên vừa né ra, lại chẳng khác nào đưa Bạch Du Nhiên đến tay đối phương, kiếm ý của đối phương mạnh mẽ đáng sợ, lại dọa cho hắn choáng váng, hắn vốn chưa tu hành, trên người mặc dù có không ít bảo bối hộ thân, nhưng trong lúc vội vã làm sao có thể sử ra được?

Trong nhất thời sợ tới ngây đơ, chỉ ngơ ngác nhìn mấy người trên mặt đeo mặt nạ quỷ lao về phía mình.

Cũng vào lúc đang bất lực này, đột nhiên áo xanh trước người bay phần phật, đập vào mi mắt hắn.

Phương Nguyên trong một bước đã vượt qua cự ly mấy chục trượng, xuất hiện trước người hắn, sau đó một thân thanh khí tăng mạnh, tay áo dài tung bay, trực tiếp quét về phía mấy thích khách đang xông tới, như nước như sóng, bên trong lờ mờ có lôi quang di động, vô cùng chói mắt, trong chốc lát cuốn về phía trước, giống như một mảng mây trôi màu xanh, nghênh đón mấy đạo kiếm quang sắc bén đáng sợ đang đâm tới.

Ầm một tiếng!

Mấy đạo kiếm quang đó bị tay áo Phương Nguyên hất văng.

Nhưng cùng lúc đó, chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, tay áo hắn cũng bị chém rách, hóa thành những con bướm xanh.

Phương Nguyên bật hơi khai tiếng, trong lòng cũng cả kinh, ba người này không ngờ đều là cao thủ hiếm thấy.

Không chỉ tu vi đều là Kim Đan cao cấp, kiếm đạo lại mạnh tới thần kỳ, e là còn cao minh hơn Lý Bạch Hồ năm đó.

Trong một cái phất đó của mình, vận dụng toàn lực, không ngờ tuy đẩy lùi được kiếm quang của bọn họ, nhưng cũng bị rạch cho rách tay áo, thậm chí suýt nữa thì cánh tay bị thương, có thể thấy được thực lực của mấy người này mạnh tới cỡ nào, trên trình độ nào đó mà nói thì e là không kém gì mình hiện giờ.

Có điều nghĩ cũng đúng thôi, nếu không có mấy phần bản sự, sợ là cũng không dám lẻn vào Lang Gia Các.

- Giết hắn...

Ba người đó không ngờ lại có một cao thủ như Phương Nguyên ở đây, có thể đẩy lùi kiếm quang của mình, trong lòng cũng hơi sợ, thấp giọng hét lớn, lại ép tới Phương Nguyên, ba người đồng thời khơi dậy một thân kiếm khí, mà quỷ dị hơn là lúc bọn họ xuất kiếm, phía sau không ngờ hiện ra mấy hắc ảnh mờ mờ, có khí tức quỷ dị nào đó từ trên hắc ảnh hiện lên.

Hắc ảnh đó hư vô mờ mịt, mang theo lãnh ý.

Mà khí tức trên hắc ảnh, thì giống như ác giao, gia trì đến trên thân kiếm, khiến cho kiếm khí của bọn họ đều trong chốc lát hình thành biến hóa nào đó, mang theo khí tức như vực như biển, trấn áp thẳng về phía Phương Nguyên!

Chỉ nửa hơi thở, kiếm quang này đã tới trước mặt Phương Nguyên.

Trước đây bọn họ là muốn bắt sống Bạch Du Nhiên không có tu vi, xuất thủ tất nhiên lưu lại dư địa, nhưng hiện giờ lại trực tiếp muốn giết người.

- Bốp.

Vào lúc này, Phương Nguyên không hề nghĩ ngợi, tay áo còn lại cuốn lấy Bạch Du Nhiên, sau đó phi thân rút lui.

Cho dù hắn hiện giờ tu vi đã tiến nhanh, cũng không muốn chính diện đón đỡ ba đạo kiếm quang này.

Kiếm quang đó, thật sự rất đáng sợ!

Thân hình hắn vừa động, ôm Bạch Du Nhiên lướt đi mấy chục trượng, nhưng kiếm quang đó không ngờ vẫn như bóng với hình, đuổi sát theo hắn, không thể thoát khỏi, dưới sự thôi động của loại lực lượng quỷ dị kia, chém đến trước người Phương Nguyên.

Không ngờ khiến hắn sinh ra một loại cảm giác lui không thể lui, đỡ không thể đỡ!

Nếu đã không có đường lui, vậy cũng chỉ đành xuất kiếm!

Phương Nguyên không kịp nghĩ nhiều, tay áo vung lên, thanh khí ngưng tụ, đã hóa thành một đạo trường kiếm màu xanh như thực chất, đột nhiên vung ra, một đòn này cũng vận dụng toàn lực, một thân kiếm ý đều được thôi động, khiến cho kiếm khí vô biên dồi dào, vẽ ra một hình cung quét ra, kiếm ý nổi lên, giống như thực chất, khiến cho hơn mười trượng trước người đều tràn ngập viên mãn.

Vừa ra tay, chính là kiếm đạo mạnh nhất mà hắn hiện giờ có khả năng thi triển.

Uy lực của Vô Khuyết Kiếm Kinh được hắn thôi động toàn lực, kiếm ý mênh mông cuồn cuộn, đại viên vô khuyết.

Dưới kiếm khí quỷ dị vô khổng bất nhập của đối phương, cũng chỉ có kiếm ý vô khuyết bực này mới có khả năng ngăn cản được.

- Thừa Thiên Kiếm Đạo?

Nhìn thấy kiếm ý Phương Nguyên thôi động, một người trong ba người đó bật thốt lên.

Nghe được trong thanh âm của hắn cũng có chút hoài nghi và khó hiểu.

Ầm ầm!

Một giây tiếp theo, ba đạo kiếm quang giao phong với một đạo kiếm ý vô khuyết của Phương Nguyên, loạn lưu tràn ngập hư không, khuấy động tứ phương.

Bởi vì Phương Nguyên thi triển Vô Khuyết Kiếm Đạo, khiến cho phòng ngự trước sau không hề có sơ hở, cũng dẫn tới hắn hoàn toàn đón đỡ lực lượng của ba người này, lại chỉ nghe một tiếng hét to, trường kiếm màu xanh trong tay Phương Nguyên đã vỡ nát, sắc mặt Phương Nguyên lúc này cũng trở nên trắng bệch, khí cơ nghịch lưu vào phế phủ, có điều cũng may, kiếm của ba người đó vẫn bị hắn ngăn cản!

Mượn lực lượng mãnh liệt mà khủng bố của kiếm quang đối phương, Phương Nguyên ôm Bạch Du Nhiên, phi thân lui về phía sau.

- Đây là cái quỷ gì vậy?

Ba người đó cũng không ngờ Phương Nguyên lại có thể ngăn cản được kiếm thứ hai của bọn họ, tức thì bị kiếm đạo hắn vừa thi triển kinh động, trong đầu có chút không vận chuyển kịp, khi lại muốn ra tay, trước người đã xuất hiện một con cóc quỷ dị.

Trong nhất thời, chỉ cho rằng là thần thông cổ quái nào đó, trong lòng hoài nghi, tay hơi chậm lại.

- Tặc tử ngươi dám...
Chương 1019 Kiếm đạo Tà tu (2)

Nhưng cũng ngay lúc này, Ô Mộc tiên sinh tọa trấn trong không trung sớm đã hét lớn, dẫn động hộ sơn đại trận của Lang Gia Các, từ trong không trung lao xuống, vừa tới nơi, trong tay áo đã bay ra một chiếc tiên nghiễn (dụng cụ để mài mực thời xưa), đón gió phóng to như núi, mang theo trận thế, lại giống như một mảng biển núi, ầm ầm trấn áp về phía ba người này.

- Chạy mau.

Ba người đó thấy đã mất dư địa để trảm sát Phương Nguyên, bắt Bạch Du Nhiên, thống hận lườm Phương Nguyên một cái, sau đó không dám trì hoãn, quay đầu bỏ chạy về ba phương hướng khác nhau, thân hình đều cực nhanh, nháy mắt đã trốn ra cự ly hơn trăm trượng.

- Phù.

Nhìn thấy ba người bọn họ bỏ chạy, Phương Nguyên mới thở phào, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi.

Đến lúc này, thậm chí ngay cả tay phải cũng không thể nhấc lên được nữa.

Có thể thấy được trong tay áo bên tay phải bị chém rách, xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương, máu tươi đang từ từ trào ra.

Đầu Bạch Du Nhiên vừa hay hướng về phía vết thương đó, lúc này cũng thấy mà ngây người.

- Tặc tử các ngươi, tội đáng chết vạn lần!

Mà lúc này, Ô Mộc tiên sinh từ trong không trung hạ xuống, đại trận chuyển động, nháy mắt đã vây khốn thích khách gần hắn nhất, sau đó tiên nghiễn rơi xuống, trực tiếp trấn áp người đó thành thịt nát, có điều mắt thấy hai thích khách khác đang trốn về phương xa rất nhanh, hộ viện bình thường của Lang Gia Các căn bản không thể cản được, hắn cũng cũng chẳng buồn đuổi theo, mà lập tức canh giữ ở phụ cận.

Miệng lạnh lùng hét lớn:

- Mau bắt lấy chúng, giữ lại người sống để tra hỏi, sau đó mọi người ai tận chức nấy, hộ viện lập tức tập kết, kiểm tra từng thư các, phàm là người có hiềm nghi lập tức bắt vào thư ngục, không thể để một con cá nào lọt lưới.

Nhìn ra được, hắn hiện giờ đã có chút tức giận, thậm chí là nghĩ mà sợ.

Ngộ nhỡ Bạch Du Nhiên bị những người đó bắt đi thì hậu quả thật sự không thể lường được.

- Ầm ầm.

Cũng vào lúc hắn vừa nói ra, trong hư không xa gần, bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo thân ảnh, lao về phía hai gã thích khách đó.

Đó đều là cao thủ trong Lang Gia Các, vốn ba gã thích khách như vậy vẫn không đáng để bọn họ xuất thủ, nhưng vừa rồi Bạch Du Nhiên gặp nạn, lại khiến cho tình thế lập tức khác đi, trong lòng cũng tức giận mà xuất quan, trấn áp về phía hai người đó.

Trong tầng tầng đại trận của Lang Gia Các, bị bắt chỉ là vấn đề sớm muộn, bọn họ căn bản không thể đào xuất sinh thiên.

- Tiểu công tử, ngươi có sao không?

Ô Mộc tiên sinh vội vàng đi tới trước người Phương Nguyên, nhìn Bạch Du Nhiên trong lòng Phương Nguyên, hỏi.

Bạch Du Nhiên rõ ràng đã sợ hãi, trên mặt hắn có một chút vết máu, chính là máu tươi từ trên cánh tay Phương Nguyên bắn lên mặt hắn.

Lúc này nghe Ô Mộc tiên sinh nói vậy, cũng chỉ ngơ ngác xuất thần nhìn Phương Nguyên.

- Cũng may tiên sinh đến nhanh!

Phương Nguyên đặt Bạch Du Nhiên xuống đất, nhẹ nhàng chắp tay thi lễ với Ô Mộc tiên sinh.

Ô Mộc tiên sinh cũng nghĩ mà sợ, nói với Phương Nguyên:

- Phương tiểu hữu, may mà có ngươi ở đây, nếu không...

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Chỉ là chuyện một cái nhấc tay mà thôi!

Sau đó cũng không nói nhiều, xoay người định đi, hắn cũng biết Lang Gia Các lúc này xảy ra nhiều chuyện như vậy, chính là lúc bận rộn, mình ở lại nơi này cũng thành vướng bận, tuy trong lòng cũng có chút nghi hoặc về kiếm đạo của ba tên thích khách đó, nhưng chắc hẳn sau khi Lang Gia Các điều tra xong, cũng sẽ báo cho mình, lúc này, không ở lại thêm phiền là tốt nhất.

Bạch Du Nhiên thấy Phương Nguyên muốn đi, bỗng nhiên có chút hoảng hốt.

Tuy hắn tuổi tác không lớn, nhưng thông minh lanh lợi, tất nhiên minh bạch một số đạo lý, lúc này trên mặt đã chảy ra hai hàng nước mắt, đột nhiên tiến lên vài bước, tóm lấy góc áo Phương Nguyên, gọi một tiếng "Tiên sinh", lại không biết nên nói gì.

Phương Nguyên nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết hắn muốn nói gì, thế là xua tay, thản nhiên nói:

- Ngươi trở về đi!

Bạch Du Nhiên chu môi, bộ dạng như sắp khóc.

- Hừ, ba tên yêu nhân này dám lẻn vào Lang Gia Các, tội không thể tha...

Cũng đúng lúc này, nữ tử họ Viên kia vội vàng chạy tới, biểu cảm của nàng ta lúc này cũng rất khó coi, căm giận thi lễ với Ô Mộc tiên sinh, lớn tiếng mắng chửi, sau đó liền đi tới ôm Bạch Du Nhiên nhìn trái nhìn phải, bộ dạng vừa lo lắng lại sợ hãi, nhưng Bạch Du Nhiên lại đột nhiên vươn tay đẩy nàng ta ra, sau đó xoay người lại, vẫn ngơ ngác nhìn bóng lưng của Phương Nguyên.

- Ài Tiểu Bạch bảo bối, ta xem ngươi có bị thương hay không.

Sắc mặt nữ tử họ Viên vừa lo lắng, vừa có chút xấu hổ, không nhịn được ngượng ngùng nói.

- Viên tiểu tiên tử, ngươi đừng quấy nhiễu hắn!

Ô Mộc tiên sinh ở bên cạnh thấy vậy, lạnh lùng nói.

Nữ tử họ Viên khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng ở trước mặt Ô Mộc tiên sinh chung quy vẫn không dám càn rỡ.

Mà Ô Mộc tiên sinh lúc này cũng không che giấu sự chán ghét đối với nàng ta, vừa rồi hắn tọa trấn trong không trung, tuy không thể tới cứu đúng lúc, nhưng lại nhìn thấy rất rõ ràng, thật sự rất chán ghét hành động vừa gặp nguy hiểm đã lập tức chạy đi xa của nữ tử này, thậm chí là thống hận, nhìn thì chỉ là nàng ta hành động theo bản năng, nhưng suýt nữa đã đẩy Lang Gia Các vào cảnh vạn kiếp bất phục.

- Thôi bỏ đi.

Ô Mộc tiên sinh càng nghĩ càng giận, lại nói với nữ tử họ Viên:

- Ngươi trước tiên rời khỏi Lang Gia Các đi đã.

Nữ tử họ Viên đó kinh hãi, nói:

- Nhưng phu nhân nói sẽ cho ta...

Ô Mộc tiên sinh cười lạnh một tiếng, nói:

- Chuyện đó chúng ta cần cân nhắc lại!
Chương 1020 Khai Sáng Tiên Sinh (1)

Lại có yêu nhân lẻn vào, suýt chút bắt thiếu chủ nhân Lang Gia Các, tuy rằng chỉ làm kinh sợ một phen, nhưng vẫn tạo nên gợn sóng rộng lớn. Những thế lực dưới Lang Gia Các đều kinh sợ liền mau chóng hành động, điều tra những manh mối liên quan đến việc này, tuy rằng trong ba tên thích khách, một tên bị Ô Mộc tiên sinh giết, hai tên còn lại không thể trốn thoát cũng lựa chọn tự bạo Kim Đan, nhưng nếu bọn họ đã lẫn vào thì nhất định sẽ lưu lại một ít manh mối, Lang Gia Các muốn điều tra, có thể sẽ tra ra rất nhiều manh mối.

Mà kết quả tra được không cần nói cũng biết, dù những Tà tu kia chết rồi, nhưng sơn môn hoặc gia tộc của bọn họ đều phải trả giá đau đớn thê thảm, mà người đã từng giúp bọn họ việc này cũng sẽ trả giá khá đắt.

Lang Gia Các là quái vật khổng lồ, tuy ngày thường khá khiêm tốn, nhưng một khi giận lên sẽ trở nên vô cùng đáng sợ.

Mà có người nói cũng vì việc này, Bạch phu nhân mới vừa rời khỏi Lang Gia Các không tới ba ngày, chuẩn bị đi về Ma Biên một chuyến, nửa đường cũng phải quay đầu trở lại, giao trách nhiệm nghiêm tra việc này, cũng bởi vì quá lo lắng cho con trai bảo bối của bà.

Đối với những việc đó, Phương Nguyên hoàn toàn không biết, cho Bạch Du Nhiên ngừng học, mỗi ngày ở bên trong đọc sách, tìm hiểu các loại thần thông, tăng lên tu vi của chính mình, có điều không nghĩ tới đến ngày thứ ba, khi hắn vừa đẩy cửa tiểu lâu đi ra, định đến thư các, nhưng lại thấy Bạch phu nhân, một thân áo bào trắng, dẫn theo Bạch Du Nhiên, sắc mặt nghiêm trọng, đi về phía tiểu lâu.

Mà sau lưng hai người, dẫn theo mấy người Ô Mộc tiên sinh, còn có một đám người ôm theo các loại lễ vật.

- Quỳ xuống!

Tới trước tiểu lâu, Bạch phu nhân trầm giọng thốt lên.

Bạch Du Nhiên mặc nho bào trang trọng, mau chóng quỳ xuống, dập đầu trước Phương Nguyên.

- Phu nhân, ngài đây là...

Phương Nguyên hơi kinh ngạc, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Bạch phu nhân.

- Thiếp thân đến cám ơn Phương Nguyên tiên sinh cứu tính mạng tiểu nhi của ta.

Bạch phu nhân khom người thi lễ trước Phương Nguyên, sau đó nghiêm túc nói:

- Mặt khác, thiếp thân còn muốn mời Phương Nguyên tiên sinh chính thức làm thầy dạy đạo lý cho hài nhi ta, cầu tiên sinh đừng ghét bỏ, chính thức thu nhận Bạch Du Nhiên làm môn hạ…

- Chính thức bái ta làm thầy?

Phương Nguyên nghe xong, có chút kinh ngạc.

Hắn cứu Bạch Du Nhiên một mạng, hẳn Lang Gia Các cũng sẽ có chút biểu hiện, nhưng không nghĩ tới, biểu hiện lại có phân lượng như vậy. Bạch Du Nhiên này là con trai độc nhất của Các chủ Lang Gia Các, tương lai sẽ trở thành chủ nhân của Thánh Địa, địa vị cao biết bao, Bạch phu nhân mời hắn dạy cậu ta một chút, quản giáo nghiêm một chút, điều này cũng có thể lý giải, nhưng muốn nhận hắn làm thầy chính thức, quả thật có chút vượt quá tưởng tượng.

Dù chỉ là khai sáng tiên sinh, cũng rất có phân lượng.

Nếu chỉ có chút lễ tạ ơn, Phương Nguyên cũng tiện tay thu rồi, nhưng chuyện bái sư quá quan trọng, nên hắn có chút do dự.

Ở sau lưng Bạch phu nhân, Ô Mộc tiên sinh cười nói:

- Phương Nguyên tiểu hữu, việc ngày đó chúng ta đều nhìn thấy rõ, trong tình huống nguy hiểm, ngươi liều mình cứu người, rất có phong phạm quân tử, thêm vào đó, ngươi vốn là người đứng đầu Lục đạo, học hỏi hơn người, để tâm dạy dỗ, tiểu công tử theo ngươi, học vấn sẽ tiến bộ rất nhanh, danh tiên sinh này ngươi hoàn toàn xứng đáng.

Những người bên cạnh nghe xong, cũng cười khích lệ.

Kỳ thực nếu như trước đó, Bạch Du Nhiên muốn nhận Phương Nguyên làm thầy, chưa chắc bọn họ đã đồng ý, dù sao trong mắt bọn họ, tuổi của Phương Nguyên còn quá nhỏ, bối phận lại thấp, có thể dạy Bạch Du Nhiên vài thứ, nhưng muốn làm tiên sinh của thiếu chủ nhân Lang Gia Các, điều này chênh lệch mấy phần tư cách, nhưng trong tình huống nguy cấp Phương Nguyên lại cứu Bạch Du Nhiên một mạng, đây lại là chuyện khác!

So sánh với tính mạng của thiếu chủ Lang Gia Các, thì chút danh tiếng cùng địa vị có thể không để ý.

Phương Nguyên không lập tức đồng ý, nhìn Bạch Du Nhiên, hỏi:

- Trong lòng ngươi, thật sự muốn bái ta làm thầy sao?

Bạch Du Nhiên nghe xong, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, cúi dập đầu xuống.

- Tiên sinh, là ta cầu mẫu thân dẫn ta tới, vì ta thật muốn bái ngài làm thầy, chuyện kia... Trước đây ta quá ngốc, bây giờ mới biết ai mới thật sự tốt với ta...

Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:

- Đổi lại là người khác, ta cũng sẽ cứu giúp, đây là căn bản làm người, cũng không phải vì ngươi gặp nạn ta mới ra tay giúp, ngươi không phải lo lắng quá, cũng đừng vì muốn trả ta ân tình này, phương pháp có rất nhiều, cũng không cần nhất định phải nhận ta làm tiên sinh, dù sao hai năm qua ngươi theo ta học hành, cũng chịu không ít khổ cực.

Bạch Du Nhiên nghe xong, ngượng ngùng cười, sau đó thật lòng ngẩng đầu lên, nói:

- Tiên sinh, trước đây trong lòng ta thật sự không phục, thế nhưng ngày hôm qua mẫu thân để ta tính toán một món nợ, lại khiến ra hiểu được!

Phương Nguyên hơi ngẩn người, nhìn Bạch phu nhân hỏi:

- Món nợ gì?

Bạch Du Nhiên:

- Mẫu thân hỏi ta chịu đựng qua mấy lần đánh, ta vẫn còn nhớ, chừng trăm lần có hơn.

Nói đến chỗ này hắn hơi dừng lại một chút, lại nói tiếp.

- Sau đó mẫu thân hỏi ta, có lần nào ta không phạm sai lầm mà bị đánh không?

Phương Nguyên nghe vậy chỉ cươi cười, hỏi:

- Có không?

Bạch Du Nhiên trịnh trọng lắc đầu.

- Không có!

Ads
';
Advertisement