Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1032 Khổ tu Tuyết Nguyên (1)

- Quan trọng nhất là thần hồn của tu sĩ Kim Đan, hiện tại bán rất chạy, tu sĩ Thừa Thiên kiếm đạo thu mua với giá cao, một thần hồn tu sĩ Kim Đan cấp thấp cũng có thể bán đến ba ngàn lượng linh tinh, thần hồn tu sĩ trung giai cũng có thể bán đến sáu ngàn hai linh tinh, tu sĩ cấp cao lợi hại đến mười ngàn lượng.

Sắc mặt Phương Nguyên nhất thời chìm xuống, lại hỏi thêm mấy vấn đề, tay áo nhẹ nhàng phất qua.

Nam tử áo bào trắng bị kích động tỉnh lại, ánh mắt có chút sợ hãi, run giọng hỏi :

- Vừa nãy … ta nói cái gì?

- Ngươi không nói gì.

Phương Nguyên như cười như không liếc mắt nhìn hắn.

- Vừa nãy có phải muốn ta bỏ qua cho ngươi?

Nam tử áo bào trắng vội vàng gật đầu, kêu lên:

- Tiên sư nói ta chỉ cần trả lời tất cả vấn đề, vậy nên...

Phương Nguyên nói:

- Vậy thì ngại quá.

Vừa nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ một chưởng trên trán của hắn, sau đó tay phải hắn vung trong hư không, thanh khí hóa thành một thanh trường kiếm, bắt đầu đi khắp phế tích, vung kiếm giết người.

Sớm biết Tuyết Châu hỗn loạn, có nhiều người Tà tu qua lại, nhưng Phương Nguyên không nghĩ tới Tuyết Châu sẽ hỗn loạn đến thế này. Nếu những người này chỉ là những tên cướp đường, cướp vài thứ có thể trừng phạt bọn họ ít thôi, không nghĩ tới bọn họ lại hung hãn đến mức muốn cướp đến thần hồn Kim Đan, đem bán, điều này hắn không thể tha thứ, hắn thật có lỗi khi thất hứa nhưng cũng phải giết bọn họ.

Thế là bên trong tàn dư Ngự Kiếm Tông có kiếm quang nhàn nhạt lóe qua, từng đạo tuyết ngân, sau một vài tiếng động vang lên, dần dần cũng lắng xuống.

Phương Nguyên bước ra từ trong đống đỗ nát, đạp tuyết mà đi, trong lòng đang âm thầm cân nhắc “Ngự Kiếm Tông vì tin tức liên quan đến Vô Sinh kiếm trủng mà bị tiêu diệt, chẳng lẽ Kiếm Trủng thật sự tồn tại?”

Nghĩ như vậy, trong lòng hắn không nhịn được nổi lên một mảnh gợn sóng, chẳng lẽ bên trong Lang Gia Các, hắn nhìn thấy những nét vẽ loạn trên trang kiếm kinh cuối cùng cũng không phải vẽ bùa vẽ quỷ, mà là bản đồ đến Vô Sinh kiếm trủng?

Trong đầu chậm rãi lóe qua những đường nét trên bản đồ, trái tim Phương Nguyên hơi trầm xuống.

Trước đây không nghĩ tới phương diện này thì không sao, nhưng bây giờ trong đầu có ý niệm này, càng nghĩ càng thấy trên đó có nhiều đường nét kỳ quái, bởi vì hắn đã ghi nhớ vào trong đầu, nghĩ lại càng cảm thấy nó rất khớp với địa hình Tuyết Châu, thậm chí địa hình bản đồ Tuyết Nguyên mà hắn đã xem qua trong những ngày vừa rồi.

Điều này làm cho hắn không cách nào tiếp tục bình tĩnh.

Tam Thế Kiếm Ma, là nhân vật cỡ nào!

Nếu Vô Sinh kiếm trủng thực sự là nơi hắn ngã xuống, vậy nó quý giá đến cỡ nào?

Đối với truyền thừa của một vị cường giả tồn tại ở năm kiếp trước, ai lại không thèm nhỏ dãi chứ?

Càng làm cho Phương Nguyên suy nghĩ sâu xa hơn là nếu vị kiếm sư Ngự Kiếm Tông thật sự đã từng tiến vào Vô Sinh kiếm trủng, sau khi đi ra, kiếm đạo thăng tiến khá nhanh, như vậy cái tư tưởng kỳ diệu bên trong cuốn kiếm kinh vô danh kia cùng các loại công pháp hắn ghi lại trong cuốn vô danh kiếm kinh, với các loại công pháp khó tin nổi, lẽ nào cũng không phải chính hắn bỗng dưng nghĩ ra được, mà chính là truyền thừa của Tam Thế Kiếm Ma lưu lại?

Nếu như vậy, hắn phải đi sâu vào trong Tuyết Nguyên một lần.

...

...

Nghĩ như vậy nên Phương Nguyên đã chậm rãi đi trở về bên cạnh pháp chu.

Vào lúc này, trên pháp chu, tu sĩ dẫn đường mà Phương Nguyên thuê đến đang đợi, vẻ mặt mong chờ. Theo quy cũ như trước, hắn dẫn tới không ít tu sĩ Kim Đan, như vậy cũng nhận không ít chỗ tốt, nhưng thật kỳ quái, đã lâu vậy rồi, nhóm người Tào lão đại còn chưa gửi thư báo lại đây, làm cho bọn hắn lo lắng.

Sau đó, ngay khi hắn vạn phần thiếu kiên nhẫn thì liền nhìn thấy một bóng dáng từ xa trên mặt tuyết đi tới.

Người kia vóc dáng thon dài, mặc áo bào xanh, nhanh chóng quay trở về.

- Sao hắn lại không chết?

Tu sĩ dẫn đường vô cùng kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, tế lên một đạo pháp khí, xoay người trốn đi.

Thế nhưng vị tu sĩ áo bào xanh vừa cau mày, nghĩ một số vấn đề, vừa nhẹ nhàng nâng tay, một sợi dây đan dài trăm thước, có ánh chớp quấn quanh, nhanh chóng vọt tới, trói pháp khí hắn lại, kéo trở về.

Tu sĩ dẫn đường lạnh run, quỳ trên mặt đất, không dám cử động.

Phương Nguyên trở về pháp chu, liền lấy một đạo pháp trục, nhẹ nhàng vẽ trên đó, vẫn không để ý đến tu sĩ dẫn đường này.

Qua một lát, hắn mới ngẩng đầu lên, nói:

- Còn chờ gì nữa, tới điều khiển pháp chu!

Tu sĩ dẫn đường ngẩn ngơ, có chút khó tin ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên.

Một lát sau hắn mới phản ứng lại, hỏi:

- Tiên sư... Muốn đi đâu?

Phương Nguyên nhấc tay chỉ hướng.

- Đi về phía bắc.

Tu sĩ dẫn đường lập tức nhảy lên, cúi đầu khom lưng.

- Dạ, dạ, tiểu nhân biết rồi!

Nhìn hắn dễ bảo thành thật, nhưng trong đáy mắt hung quang lóe lên, Phương Nguyên cũng không nhịn được lại cân nhắc đến một vấn đề.

Tuyết Châu quá rối loạn, vô pháp vô thiên, bố trí mai phục, bắt thần hồn người khác, sau đó bán giá cao cho Tà tu, chuyện này quả thật khó có thể tưởng tượng được. Đừng nói ở Trung Châu, dù Vân Châu xa xôi, Âm Sơn Tông không có giới hạn thấp nhất tồn tại cũng không dám làm ra chuyện vậy, khó có thể tưởng tượng sau khi lướt qua tuyết tuyến, tiến vào Tuyết Nguyên, sẽ loạn thành như vậy.

Ads
';
Advertisement