Chương 1036 Chín đạo tuyết tuyến luyện đạo tâm (1)
Mọi người thấp giọng than thở, bầu không khí trong đại sảnh cũng dần trở nên ngột ngạt.
Tất cả mọi người cảm thấy trong lòng có chút phát lạnh, như nhìn thấy dáng dấp giết người không nháy mắt của Tuyết công tử.
- Xoẹt...
Nhưng vào lúc này, cửa lớn khách sạn bỗng nhiên bị người ta đẩy ra.
Lập tức gió tuyết cuốn ngược vào khách sạn, gió to mạnh mẽ khiến mọi người hầu như không kịp thở, chúng thực khách vốn đang trong trạng thái căng thẳng, nhất thời bị sợ hết hồn, bàn đều bị lật đổ, vừa sợ vừa giận dữ, mấy tên nhảy lên, đặc biệt là tên hầu bàn tính khí vô cùng không tốt, giận đùng đùng vọt tới, muốn chửi ầm lên.
Nhưng hắn còn chưa mắng ra miệng, gió tuyết cửa tiệm thổi tan, xuất hiện một người trẻ tuổi cao thon dài, thoạt nhìn tuổi tác không lớn, mặc áo bào xanh, trên vai có da thú vây quanh, trên mặt mang theo khí chất nho nhã, nhìn có vẻ rất khách khí.
Nhưng làm cho người sợ hãi, là trong ngực hắn lại ôm một con mèo trắng như mọi người nói.
- Nơi này không phải khách sạn sao?
Nam tử trẻ tuổi áo bào xanh đứng ở ngoài cửa kinh ngạc nhìn tên hầu bàn, vẻ mặt mỉm cười, khách khí hỏi một câu, nhìn hắn khá nho nhã lễ độ, hoàn toàn không giống hung thần ác sát trên Tuyết Nguyên. Tuy nhiên, không biết vì sao, khi bị hắn liếc nhìn, tim tên hầu bàn run lên, đó là một loại cảm giác thần hồn và thân thể bị người ta nhìn thấu hết thẩy, còn đáng sợ hơn băng tuyết trong Tuyết Nguyên, như cổ của hắn đang bị lưỡi đao cọ tới cọ lui.
Loại sợ hãi này, khiến hắn lạnh cả người, không nói ra lời.
Bình thường, gan hắn cũng lớn, không ít người trên Tuyết Nguyên hung hãn nhưng khi cần mắng hắn cứ mắng, nên cười cứ cười, ngoại trừ lão quái vật như Đồng lão ma, bình thường không ai dám trước mặt hắn ra uy, nhưng người trẻ tuổi này thì khác.
Đây chính là Tuyết công tử giết người không chớp mắt.
Ở trên Tuyết Nguyên giết người không ít, nhưng lại giết người không cần lý do, đi đầu tìm ra người thứ hai chứ?
Càng quá mức hơn, đều chạy từ Tuyết Nguyên tới, lại ôm mèo?
Những người trong khách sạn nổi giận, ngay cả chưởng quỷ cũng định gọi người tiến lên đánh cho tên đẩy cửa này một trận, khi liếc mắt tới liền cảm thấy được nam tử này khí cơ thâm trầm như núi, sâu không lường được, đặc biệt bộ da thú vây trên vai hắn, người tinh tường nhìn qua liền nhận ra được, đó hẳn là da của gấu, một loại hung thú có sức mạnh khủng bố trên Tuyết Nguyên, hung thú kia xé Kim Đan như xé sơn dương, người bình thường sao có thể trêu chọc được?
Hắn có thể quản khách sạn trên Tuyết Nguyên, không phải là người không có ánh mắt.
Hắn mơ hồ xác thực định, người có bản lĩnh cỡ này, phần khí độ này, ngoại trừ thanh danh Tuyết công tử, còn có thể là ai?
Mà vào lúc này, đám thực khách trong khách sạn lập tức yên lặng, không tiếng động đỡ bàn ghế, giống như ăn cơm của mình, uống rượu chính mình, trái tim cầu nguyện những gì bọn họ nói đừng để tên này nghe được.
- Không mời ta đi vào sao?
Vị công tử áo bào xanh nhìn thấy tên hầu bàn choáng váng, liền không nhịn được nhíu nhíu mày.
- A...
Hầu bàn nghe hắn nói vậy, người như bị sét đánh, lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chắp tay bồi tội, sau đó ân cần đóng cửa khách sạn, khom lưng dẫn đường cho người trẻ tuổi nho nhã kia, vẻ mặt hận không thể cười đến nở hoa, nói:
- Khách quan xin mời vào, xin mời vào!
Nam tử nho nhã gật gật đầu, chậm rãi đi qua.
Hầu bàn dẫn đến một bàn lớn không người, hai tay xoa xoa, dùng sức lau mấy lần, cười nói:
- Mời khách quan ngồi!
Người trẻ tuổi nho nhã chỉ liếc mắt nhìn, nói một từ.
- Bẩn!
Sắc mặt tên hầu bàn cứng đờ, nhìn chưởng quỹ cầu cứu.
Chưởng quỹ mập mạp trong lòng kêu khổ, luôn miệng gọi người chuyển một bàn mới từ trong kho ra, lại lấy ghế đại tướng quân bằng gỗ tùng, lấy bộ da gấu trắng tinh khiết trải ra, cúi đầu khom lưng xin mời người tuổi trẻ ngồi xuống.
Thấy người tuổi trẻ không nói gì nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Lấy rượu Băng Thảo hạng nhất và thịt dê tuyết đến.
Chưởng quỹ vội vàng dặn dò hầu bàn, rất nhanh, một bình nạm đá tuyết xanh, một ly rượu chạm khắc từ ngọc Huyền Băng, cùng một dĩa thịt dê tuyết nóng hổi được đặt trên khay tinh xảo, mùi thơm bốc lên để trước mặt người trẻ tuổi.
- Mời khách quan dùng, đây chính là rượu Băng Thảo được do khách sạn chúng ta làm ra, chúng ta đặt Băng Nghiên thảo tốt nhất.
Hầu bàn ân cần rót rượu, chỉ thấy bên trong rượu xanh biếc, trong veo như bầu trời đêm, mùi rượu thơm nức mũi. Dường như tiểu nhị quán này cũng không nói dối, dù là tính chất rượu, phương pháp nấu rượu, hay bình đựng rượu đều mất khá nhiều công phu, rất được chú ý.
Nhưng người tuổi trẻ chỉ liếc mắt nhìn, liền xua tay ra hiệu bọn họ lấy đi, sau đó lấy từ trong túi càn khôn của hắn ra một hồ lô da xanh, cùng một chén ngọc, đổ rượu vào trong chén, lại hiện ra màu hổ phách, mùi rượu nồng nặc lập tức lan tỏa khắp đại sảnh khách sạn.
- Chuyện này...
Hầu bàn trợn tròn hai mắt.
- Đây là tiên tửu mới có ở Trung Châu sao?
Chưởng quỹ cũng nuốt ngụm nước bọt, một lát mới phản ứng được, vội vàng đẩy tiểu nhị ra, tự mình dùng ngân đao cắt một khối thịt dê tuyết, cung kính đưa đến trước mặt người tuổi trẻ.
- Khách quan nếm thử, đây chính là thịt béo nhất bên trong khách sạn của chúng ta ở Tuyết Nguyên, huyết khí cấp độ dồi dào nhất, dê tuyết trẻ tuổi lực tráng, ăn một khối, cả người ấm áp, đạp tuyết ngược cũng không sợ!
Chương 1037 Chín đạo tuyết tuyến luyện đạo tâm (2)
- Ta không ăn tục vật!
Người tuổi trẻ lắc đầu, lấy ra một viên đan dược hỏa văn, nhẹ nhàng ăn vào.
Chưởng quỹ cùng hầu bàn nhìn nhau, ánh mắt có chút quái lạ.
Chưởng quỹ kia hơi ngẩn ngơ, sau lại cười theo nói:
- Khách quan muốn ở trọ, đúng lúc nơi này còn có một phòng hảo hạng…
- Ta cũng không ở trọ!
Người trẻ tuổi nho nhã lắc đầu, bắt đầu nói đến mục đích tiến vào Tuyết Nguyên của hắn, lát sau, mới từ từ ngẩng đầu hỏi:
- Phía sau khách sạn này có một ngọn núi, chính là tuyết tuyến thứ ba khó xuyên qua nhất phải không?
- Đúng rồi đúng rồi...
Chưởng quỹ bên cạnh nghe xong, càng thêm xác định người trước mắt này chính là Tuyết công tử.
Thực lực sâu không lường được, dẫn theo một con mèo mập ú, hơn nữa mới vừa vào Tuyết Nguyên không lâu, đối với địa thế không hiểu nhiều lắm.
Không dám chậm trễ, lập tức cười theo giải thích:
- Mặt sau ngọn núi này chính Vu Tuyết Sơn trên Tuyết Nguyên, Tuyết Nguyên rộng lớn vô ngần, cũng không giống Cửu Châu, Nhân tộc phồn vinh, các nơi đều có tên tuổi, ở đây cũng chỉ kêu loạn. Tuy nhiên, cơ bản Tuyết Nguyên đều bị phân chia, càng đi vào trong càng lạnh lẽo, các tiên hiền phân ra chín đạo tuyết tuyến, Tuyết Châu tiến vào biên giới Tuyết Nguyên, chính là đạo tuyết tuyến thứ nhất, phía trước Bạch Thi Hà, chính là đạo tuyết tuyến thứ hai, mà Vu Tuyết Sơn, chính là đạo tuyết tuyến thứ ba.
Người tuổi trẻ kia gật gật đầu, nói:
- Những đám người khổ tu kia…
Chưởng quỹ vội vàng trả lời:
- Haizz, cho tới nay, đều có rất nhiều Khổ Tu giả vào trong băng thiên tuyết địa của Tuyết Nguyên chịu đựng mài giũa, cũng có người đi qua gió tuyết rửa luyện, kiên ổn đạo cơ, đột phá cảnh giới, nhưng có nhiều người chết bên trong gió tuyết, thi hài không ai chôn cất, làm mồi cho đại bàng, yêu sói, thực sự không biết những người này nghĩ như thế nào…
Dứt lời, cảm giác bản thân nói hơi nhiều, sợ chọc giận khiến Tuyết công tử mất hứng, vội lập tức giải thích:
- Quả thật bên trên Tuyết Nguyên có một truyền thuyết nói rằng, nếu như có người có thể vượt qua được khảo nghiệm của chín đạo tuyết tuyến thì có thể cảm động trời xanh, tái tạo đạo cơ, một bước lên trời, nhưng trên thực tế, đừng nói chín đạo tuyết tuyến, người có thể đột phá sáu đạo tuyết tuyến cũng rất hiếm rồi…
- Vốn nên như vậy.
Người tuổi trẻ trầm thấp hít một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn gõ gõ.
Người tuổi trẻ này, Tuyết công tử khiến mọi người hãi hùng khiếp vía cũng chính là Phương Nguyên.
Mấy tháng trước, hắn đi tới Tuyết Nguyên, biết đạo lý kẻ ác tự có kẻ ác trị, gặp phải phiền toái, cũng không lưu tình, tuy rằng dưới cái nhìn của hắn, kẻ giết người đều có tội. Tuy nhiên trên Tuyết Nguyên hắn cũng trở thành kẻ giết người không chớp mắt, nguyên nhân những người kia giết người, là vì tiền, hoặc đoạt bảo, hay một nguyên nhân nào khác, nhưng còn hắn giết người lại luôn không có lý do.
- Đã như vậy, liền đa tạ!
Phương Nguyên gật gật đầu, cảm ơn hai vị chưởng quỷ và bồi bàn rất nhiệt tình này.
Một tiếng đa tạ khiến hai người sợ hãi không ít.
Trên Tuyết Nguyên làm gì có người nói cám ơn?
Hắn lại cảm tạ chúng ta, lẽ nào đây hắn lại chuẩn bị muốn giết người?
Tuy nhiên, Phương Nguyên lại không giết ai, thuận tiện hỏi thăm chút tin tức liên quan tới địa thế quanh đây, các thế lực phân bố, sau đó còn mua từ khách sạn một ít linh chu bảo dược hiếm có, bảo dược này có giá trị không nhỏ, chưởng quỹ ra giá cho hắn rất thấp, thậm chí muốn tặng không, nhưng Phương Nguyên vẫn lấy linh tinh thanh toán.
Làm xong những việc này, chưởng quỹ lại mời Phương Nguyên đi vào trong phòng, muốn thu thập gian phòng đẹp nhất cho hắn, nhưng Phương Nguyên chỉ cươi cười, lắc đầu, trở lại pháp chu dừng trước cửa khách sạn.
Pháp chu này đã được hắn tự tay cải tạo, xung quanh bố trí đại trận, dùng rất nhiều vật liệu hệ hỏa, không chỉ ngăn cách gió tuyết, còn có thể hấp dẫn linh khí bị cuồng phong thổi tán loạn lại đây, để hắn yên ổn trong pháp chu tu hành. Trong này còn có mấy tên ma đầu bị hắn bắt đi làm, thoải mái hơn trong khách sạn nhiều.
Ngồi xếp bằng trong khoang thuyền, Phương Nguyên lật ra dòng địa hình mà hắn hỏi được từ khách sạn, ghi chúng lại trên cuộn giấy, để xác nhận lẫn nhau. Lúc này mơ hồ có thể nhìn thấy, bên trên cuộn sách một đường cong hỗn loạn, lúc này cũng dần dần trở nên rõ ràng, trông giống như một tấm bản đồ, phù hợp với ngọn núi xung quanh, đi thẳng sâu vào trong Tuyết Nguyên.
- Nhìn dáng dấp, đây quả nhiên là một phần bản địa đồ nào đó.
Trong lòng Phương Nguyên thầm nghĩ, đưa ra quyết định.
- Tối nay giải lao một đêm, ngày mai vượt qua Vu Tuyết Sơn.
Lần này hắn đến đây, ngoại trừ muốn đi sâu vào Tuyết Nguyên, xem ghi chép trên bản đồ này, quan trọng nhất là trải qua thử thách gió tuyết. Đúng như Lý Bạch Hồ nói lúc trước, việc hoàn thiện Kiếm Ý của hắn xác thực đã đình trệ hồi lâu, nhưng trước tiên hắn vẫn chuyên tâm tu hành thần thông, không để ý quá nhiều chuyện này, cũng không trải qua mài giũa, Kiếm Ý đình trệ cũng không kỳ quái!
Bây giờ nếu tiến vào Tuyết Nguyên, đương nhiên cũng phải cố gắng mượn uy thiên địa gió tuyết, mài giũa Kiếm Ý một phen.
Sau khi quyết định chủ ý, hắn lại kiểm tra linh chu bảo dược mua được từ khách sạn, phát hiện những bảo dược này mọc ra trên Tuyết Nguyên chống lại gió tuyết rất hiệu nghiệm, chất lượng cũng tốt, không ngờ giá của dược liệu quý giá lại rẻ như vậy, nếu ở Trung Châu, nó vô giá, nhưng bên trên Tuyết Nguyên, lại mua được dễ dàng.
Chương 1038 Gió tuyết lịch luyện (1)
- Trên Tuyết Nguyên vẫn có người trung hậu thật thà.
Nghĩ đến vị chưởng quỹ và hầu bàn nhiệt tình kia, Phương Nguyên cũng không nhịn được hít một tiếng.
Hắn thật không biết, lúc này trong khách sạn, chưởng quỹ và hầu bàn từ trong khe cửa nhìn pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi rời đi, trong lòng cảm khái không thôi.
- Ai nói Tuyết công tử giết người không nháy mắt, kỳ thực cũng là người không tệ lắm mà.
- Cầm mấy cây bảo dược, lại còn biết trả tiền.
Ngay đêm đó, Phương Nguyên lấy một lò luyện đan dược trong pháp chu ra, chuẩn bị mọi thứ.
Đến sáng ngày hôm sau, gió tuyết càng lúc càng lớn, hắn đi ra khỏi pháp chu, lúc này, bảo hộ ấm áp trên người hắn đều bỏ xuống, thậm chí ngay cả da thú trên người cũng lấy xuống, chỉ mặc vào bộ áo bào xanh đơn bạc, không đằng không đạp mây, mà đi bộ lên Vu Tuyết Sơn.
Tuyết gió như đao, xé nát tâm hồn, ăn mòn xương cốt.
Nơi này gió tuyết quá lớn, quả thực ngay cả huyền băng cứng rắn cũng có thể mở ra lỗ hổng.
Nhưng Phương Nguyên chỉ dựa vào pháp lực và nhục thân của chính hắn, mạnh mẽ leo núi.
Mấy tên ma đầu trên pháp chu, khi nghe Phương Nguyên dặn dò, vui sướng hài lòng điều khiển pháp chu đi phía sau hắn, không cần xuống phía dưới mạo hiểm ngược tuyết. Tuy nhiên khi nhìn Phương Nguyên leo núi, tâm tình của bọn họ cũng cực kỳ phức tạp, hận gió tuyết đầy trời kia, không đông chết tên gia hỏa làm cho người ta ghét, nhưng cũng có chút lo lắng về độc đan trong cơ thể bọn họ, nếu thật sự đông chết người này, thì chẳng bao lâu nữa, không biết bọn họ có chôn cùng tên gia hỏa này không?
Phương Nguyên cũng không lo lắng những ma đầu này sẽ làm gì, hắn từng đọc hơn ba trăm cuốn sách ở Lang Gia Các, trong đó có sách đạo lý, có học vấn, cũng có pháp môn mà những người thường không tưởng tượng nổi, bây giờ hắn có hơn một trăm loại phương pháp ngăn chặn bọn họ.
Sau khi vào Tuyết Nguyên, nếu cảm giác đối phương tạo nên lý do phải chết, hắn giết không chút khách khí, tuy nhiên, đối với hắn mà nói, dù sao vẫn cần có người giúp làm việc vặt, tuy nhìn không vừa mắt, cũng để bọn họ làm việc trên pháp chu. Mặc dù bọn họ là những hung thần ác sát, nhưng hắn cũng không lo lắng, một người cho uống một viên độc đan, liền không sợ bọn họ tạo phản.
Hắn đã nói rõ ràng với bọn họ, một viên độc đan này, một Đại Đan Sư trình độ ngũ văn lục văn mới có khả năng giải hết, nếu bọn họ chắc chắn tìm được người giải độc thì thì cứ việc chạy trốn, nếu không có, nghiêm túc ở lại.
Cũng vì vậy những ma đầu này mới yên ổn ở cho đến hiện tại.
Nếu vào Tuyết Nguyên, tự nhiên cũng không thể trốn bên trong pháp chu hưởng thanh nhàn, ở Lang Gia Các đọc sách Phương Nguyên cũng đã từng nghe nói đến truyền thuyết chín đạo tuyết tuyến chuyển tạo hóa, bởi vậy qua mỗi đạo tuyết tuyến, hắn sẽ dựa vào loại phương pháp này, mài giũa Kiếm Ý của chính hắn.
Đạp ngược tuyết, chậm rãi mà đi về phía Vu Tuyết Sơn.
Trước đây vượt qua đạo tuyết tuyến thứ nhất và đạo tuyết tuyến thứ hai ở Bạch Thi Hà thì hắn cũng làm như vậy.
Mài giũa!
Trước đây ở Lang Gia Các hơn ba năm, quá thoải mái dễ chịu, thoải mái đến hắn quên đi tư vị chịu khổ là thế nào.
Mà bây giờ, hắn muốn quên đi thời gian thoải mái dễ chịu ba năm vừa rồi, đi trên con đường này.
Gió tuyết vô biên từ từ mà đến, quả thực càng mạnh mẽ hơn tu sĩ Trúc Cơ toàn lực triển khai thần thông, đáng sợ hơn chính là, thần thông còn có lúc ngừng, nhưng gió tuyết này không chút ngừng nghỉ, bao phủ lên hắn. Trong lúc cất bước trong gió tuyết, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từng bước từng bước đi tới chỗ cao hơn.
Đi càng cao, giá rét càng mãnh liệt.
Thiên địa mênh mông, một mảnh cô độc, dường như chỉ có mình hắn chống lại thiên địa mênh mông này.
Không đúng!
Ánh mắt Phương Nguyên hơi đổi, nhìn về phía trước, nơi đó dường như còn có một người.
Trong tầm nhìn của hắn, phía trước ngoài ba trăm trượng xuất hiện một điểm đen nhỏ.
Nhìn qua như là một nữ nhân, vóc người thon gầy, chầm chậm đi về phía trước.
Đi một bước phải mất rất nhiều sức lực.
Tu vi của nàng không cao, không đạt đến cảnh giới Kim Đan.
Hiện tại với Phương Nguyên mà nói, gió tuyết Vu Tuyết Sơn, hắn vẫn có thể chịu đựng được, chín đạo tuyết tuyến, đạo phía sau khó khăn hơn đạo phía trước, một thân tu vi như hắn, vài đạo tuyết tuyến đầu tiên này không quá áp lực.
Nhưng nữ tử kia thì khác, với cảnh giới Trúc Cơ, đối đầu với gió tuyết Vu Tuyết Sơn, nàng đã chịu đựng cực hạn, bây giờ mới chỉ ở giữa sườn núi, nàng đã bước đi gian nan, như muốn gục xuống, rất khó tưởng tượng, nếu lại đi lên trên, gió tuyết càng khốc liệt hơn, với thân thể suy yếu của một tu vi cảnh giới Trúc Cơ như nàng, làm sao có thể vượt qua được.
Đạo lý đơn giản như vậy nữ tử kia như không hiểu, nàng chậm rãi tiến lên, không có ý dừng lại, từng bước từng bước bò lên nú, thân hình gầy yếu kia lại có sự dẻo dai không thể hình dung nổi.
- Đây chính là Khổ Tu giả Trung Châu mà người trong khách sạn nói qua sao?
Phương Nguyên nhìn nàng, nghĩ đến những lời vị khách trong khách sạn đã nói.
Trong lòng hơi do dự, hắn ngăn chặn ý nghĩ đi qua chào hỏi.
Đường do chính mình đi!
Dưới cái nhìn của hắn, nữ tử này chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả mài giũa đạo tuyết tuyến thứ ba kỳ thực có chút quá mức mạo hiểm, nếu nàng lại tiếp tục leo lên trên, rất có thể sẽ chết trong gió tuyết.
Chương 1039 Gió tuyết lịch luyện (2)
Nhưng dù sao đây cũng là con đường tu hành của nàng, hắn không cần thiết đi ngăn cản, dù có chết trong gió tuyết cũng cho thấy một loại ý chí chết vì đạo.
Nghĩ vậy, hắn cứ đi theo con đường của chính mình, chậm rãi đi về phía trước.
Hắn có thể đi được càng nhanh, nhưng vì cảm ngộ giá lạnh trong đất trời nên đi rất chậm.
Hắn biết, những thử thách thật sự của hắn là ở mấy đạo tuyết tuyến phía sau, bây giờ, hắn muốn mượn giá lạnh của đạo tuyết tuyến thứ ba, để chính hắn hiểu biết được uy thiên địa, quen thuộc với hoàn cảnh giá rét, chuẩn bị tốt cho mấy đạo tuyết tuyến phía sau.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều!
Hạt tuyết to như hạt châu rơi trên mặt, không khác gì phi đao phóng tới, nhưng chúng không thể tổn thương thân thể Phương Nguyên, lạnh lẽo ở khắp mọi nơi, từng chút một thẩm thấu vào trong thân thể hắn. Trên người hắn chỉ mặt tiên bào xanh, nóng lạnh không thấm, nhưng ở bên trong băng thiên tuyết địa, quá lạnh lẽo, tiên bào không thể ngăn cản, xâm nhập vào thân thể hắn từ lâu.
Vì có pháp lực hộ thể, giá lạnh từng chút từng chút thẩm thấu vào trong.
Phương Nguyên cảm nhận được lạnh lẽo này như lưỡi đao ghim vào người hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên hắn thu hồi pháp lực.
Bỗng nhiên mất đi che chở, thân thể hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Trong lúc đó, khí lạnh như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí vào cả thần hồn nơi xa.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên điều động Kiếm Ý của chính mình.
Hắn bắt đầu lấy Kiếm Ý đối kháng với khí lạnh vô cùng vô tận, không bỏ sót chỗ nào.
Điều này cũng giống như so chiêu với cao thủ.
Dùng Kiếm Ý của chính mình so chiêu với gió tuyết thiên địa mênh mông.
Bên trong đất trời, tiếng gió nhỏ đi rất nhiều, hạt tuyết cũng bị Kiếm Ý đánh bay xa ba trượng, Phương Nguyên tu luyện Kiếm Ý từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, loại Kiếm Ý viên mãn không kẻ hở, vừa lúc gặp giá tuyết có mặt khắp nơi bên trong đất trời, giống như bình phong vô hình, ngăn cản gió tuyết thiên địa, khiến cơ thể hắn rốt cục cũng ngừng run rẩy, có một chút ấm áp.
Tuy nhiên, điều này dường như cũng làm thiên địa tức giận.
Hàn ý gào thét, bắt đầu không ngừng phản công về phía Phương Nguyên, như thủy triều lao đến.
Nhưng Phương Nguyên vẫn duy trì tâm ý ôn hòa, điều động Kiếm Ý đến trình độ mạnh nhất.
Một đường tiến lên, hắn chậm rãi lướt qua sườn núi, đi lên trên núi.
Kiếm Ý ngưng trệ, bước chân chậm lại.
Trong lòng có chút mất mát, sinh ra một ý nghĩ:
- Nhìn dáng dấp gió tuyết của đạo tuyết tuyến thứ ba, uy lực vẫn còn quá yếu, áp lực không đủ cho ta, cũng vì nguyên nhân này mà Kiếm Ý mài giũa không hữu hiệu.
Từ đạo tuyết tuyến thứ hai, hắn liền mượn uy của gió tuyết thiên địa mài giũa Kiếm Ý.
Nhưng bây giờ, tu vi hắn cao thâm, sức mạnh cường đại, ba đạo tuyết tuyến phía trước, tuy rằng giá lạnh khốc liệt, nhưng cũng vẫn không vượt ra ngoài cực hạn của hắn, đương nhiên cũng không đạt tới hiệu quả để tăng Kiếm Ý, dù sao, mài giũa, chính là phải vượt qua được sức mạnh cực hạn của bản thân, mới có thể hình thành uy áp thiên địa mạnh mẽ cho hắn, mới có thể rèn luyện ý chí, tăng lên Kiếm Ý của hắn.
- Có lẽ, chỉ đến đạo tuyết tuyến thứ tư thì uy thiên địa mới hữu dụng với ta.
Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ sinh ra suy nghĩ này.
Đạo tuyết tuyến thứ ba, hắn vẫn sẽ đi hết, thế nhưng trong lòng biết rõ, tác dụng không lớn.
Ngay vào lúc này, trong lòng hắn sinh ra chút cảm ứng, chậm rãi quay đầu.
Tuy hắn đi chậm, nhưng nữ tử khổ tu kia càng đi chậm hơn hắn.
Hắn cảm ứng được giá lạnh trong thiên địa nữ tử kia sắp không chống đỡ nổi, tuy nhiên nàng lại khiến Phương Nguyên có chút không đoán được, không ngờ cứ như vậy từ chân núi lên trên núi.
Bây giờ, bọn họ cũng đã gần tiếp cận đỉnh núi, biểu hiện của nàng, vượt ngoài dự đoán của Phương Nguyên.
Tuy nhiên, đến lúc này nàng thực sự không chống đỡ nổi, thân hình lảo đảo, chậm rãi ngã nhào xuống đất. Có thể thấy, nàng vẫn đang giãy dụa, muốn đứng lên, thế nhưng cơ thể và pháp lực, đều đã hoàn toàn tiêu hao hết, vừa đứng lên, liền bị gió tuyết thổi ngã, vài lần như thế, nàng nằm trong tuyết, thống khổ mà tuyệt vọng, phát ra tiếng kêu như có như không.
Cũng chính vì một tiếng kêu này, làm cho Phương Nguyên vốn nghĩ tiếp tục đi về phía trước, hơi ngẩn ra.
Tiếng kêu xuyên qua gió tuyết xa xôi, đến nơi này có vẻ rất yếu ớt.
Nhưng bên trong âm thanh yếu ớt, Phương Nguyên lại mơ hồ cảm giác có chút quen thuộc.
Hắn không do dự nữa, nhanh chóng xoay trở lại, thân hình bay lượn, đi tới trước nữ tử.
Nữ tử thon gầy như đèn cạn dầu, sức mạnh tiêu hao hết, nàng ở trong khách sạn ăn thịt dê tuyết, uống rượu Băng Thảo cũng không đủ để nàng chống đỡ tiêu hao nhiều như vậy. Ngay trước khi lên đỉnh núi tuyết, rốt cục nàng vẫn ngã xuống, thậm chí cũng không đủ khí lực quay trở lại, cảnh này khiến nàng ý thức được một kết quả đáng sợ, tuyệt vọng kêu lên.
Nàng vẫn không chịu được mài giũa thế này sao?
Nàng cảm giác được thân thể mình đã bắt đầu tê, trước mắt mơ hồ xuất hiện các loại ảo giác, biết đây là điềm báo kề cận cái chết, nàng có chút tuyệt vọng ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút đỉnh núi gần trong gan tất nhưng vĩnh viễn không đến được.
Sau khi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt nàng vẫn muốn nhìn!
Chương 1040 Đại tiểu thư (1)
Trên mặt hơi dơ bẩn, hiện ra nụ cười khổ, nàng nhỏ giọng nói:
- Ta vẫn không làm được...
- Sao ngươi phải khổ vậy chứ?
Nàng nhìn thấy người trước mắt lên tiếng, vẻ mặt có chút kinh ngạc, có chút không đành lòng.
Nghe tiếng nói vô cùng chân thực, trong lòng nữ tử vừa thống khổ, vừa sợ hãi, vào lúc này bỗng nhiên như nước cuộn lên, lập tức vỡ phát ra, hai ánh mắt lướt qua khuôn mặt nàng, lập tức kết thành băng.
Nàng giơ tay lên, đưa về phía ảo giác kia, dùng hết khí lực nói:
- Ta... Ta chỉ muốn đi trên con đường đó.
Sau đó nàng liền có cảm giác, tay nàng được bàn tay ấm áp nắm chặt, ôm lấy cả người nàng lên.
Trươc khi nữ tử thon gầy ngất đi, trên mặt có chút mơ hồ.
- Ảo giác, có thể chân thực như vậy sao?
- Tuy nhiên, chết trong ảo giác cũng xem như ông trời đối với ta không tệ.
- Công tử, ngài quen biết nữ tử này sao?
Trong pháp chu ấm áp, ba lão ma đầu vây quanh, nhìn nữ tử thon gầy mà Phương Nguyên ôm lấy, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ thầm tên mặt trắng nhỏ này lòng dạ độc ác, dọc đường đi đã giết không ít người, độc đan cũng luyện vô số, nhưng không thấy hắn cứu người. Cho dù vượt qua mấy đạo tuyết tuyến trước đó, hắn cũng gặp không ít người hấp hối, nhưng đều không ra tay giúp đỡ, vô cùng lạnh lùng, bây giờ bỗng nhiên thiện tâm bộc phát, hắn xem trọng nữ tử này sao?
Có suy nghĩ như vậy, họ không nhịn được nhìn thoáng qua nữ tử.
Nàng ta vừa đen vừa gầy, nhìn khá bẩn thỉu, tên này có khẩu vị hơi nặng thì phải?
Mà vẻ mặt Phương Nguyên cũng không có lộ ra vẻ gì khác biệt, chỉ lẳng lặng nhìn nữ tử thon gầy đang hôn mê, trong lòng sinh ra một loại cảm giác cực kỳ phức tạp, một lát sau, mới gật gật đầu, nói:
- Nàng là người bạn cũ của ta, đến từ Bá Hạ Châu, vốn là tiểu thư Kim gia Thiên Lai Thành, là một viên ngọc quý.
Một lát sau sờ sờ đầu nữ tử này, nói tiếp:
- Nàng tên là Kim Hàn Tuyết!
Mấy tên ma đầu nghe xong, đều làm bộ dạng biết rõ, lên tiếng khen ngợi.
- Lớn lên thật xinh đẹp!
- Các ngươi đi ra ngoài trước!
Phương Nguyên không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhàn nhạt dặn dò.
Một đám lão ma đầu vội lập tức đẩy nhau, ảo não rời đi.
Trong khoang thuyền, Phương Nguyên nhìn Kim Hàn Tuyết hơi thở mong manh.
Nàng vừa đen vừa gầy, tựa như da bọc xương, da lại nứt nẻ, cùng với tiểu thư thế gia lúc trước hắn gặp tựa như hai người khác nhau, có thể tưởng tượng một nữ tử đơn độc đi trên Tuyết Nguyên khổ cực thế nào. `
Trong lòng bỗng nhiên có chút băn khoăn.
Nghĩ đến nàng trước khi hôn mê, khóc lóc nói một câu kia.
... Nàng vì câu nói lúc trước của hắn mới đến Tuyết Nguyên mài giũa sao?
Một lát sau, hắn từ từ thở dài, giơ tay lên, thẻ ngọc bên người bay động, rơi xuống khắp nơi, rất nhanh bày xuống trận pháp quanh người Kim Hàn Tuyết, bắt đầu có linh khí dồi dào bay về phía nàng, bao bọc Kim Hàn Tuyết bên trong. Được linh khí tẩm bổ, nàng bắt đầu thổ nạp theo bản năng, đem linh khí nhét vào trong đạo cơ của nàng.
Rất nhanh, Phương Nguyên cảm thấy trạng thái nàng khá hơn một chút, hắn mới nhắm hai mắt lại, sau đó đưa bàn tay ra!
Thần niệm khẽ động, sức mạnh vô hình bao bọc Kim Hàn Tuyết, trôi nổi lên trên giữa không trung, rồi sau đó phát ra vài tiếng động, quần áo bẩn thỉu trên người nàng bị xé nát, như những con bướm đen bay rải rác bốn phía.
Đến lúc này, mới có thể phát hiện, trên người nàng bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Có một vài chỗ dính chặt với y phục nàng, lúc bị Phương Nguyên kéo xuống, kéo luôn cả da thịt dính trên đó, dù nàng đang hôn mê cũng cảm giác được đau đớn, không nhịn được phát ra vài tiếng rên yếu ớt, đau đến nhíu mày.
Phương Nguyên nghe được âm thanh đau đớn của nàng, hơi có chút do dự, liền mở mắt ra.
Dù sao dưới cái nhìn của thần thức cũng thấy rõ hơn mắt thường.
Huống chi hiện tại hắn vì cứu người, không phải là lúc để ý đến những ý niệm cổ hủ này.
Sau đó hắn nhìn những vết thương trên người Kim Hàn Tuyết, trong lòng cảm thấy có chút đau đớn.
Vốn Kim Hàn Tuyết là một nữ tử rất đẹp, nhưng bây giờ thân thể nàng thực sự không dễ nhìn.
Không chỉ vô cùng gầy yếu mà khắp người vết thương to nhỏ che kín.
Thoạt nhìn nnhư bị tổn thương do giá rét, hơn nữa không phải tổn thương giá rét bình thường, mà đã tổn thương nghiêm trọng đến căn cơ, khiến bộ phận thân thể nàng đông cứng, sau khi đông lưu lại vết thương, có có một vài vết thương do đấu pháp cùng người khác lưu lại, vết thương đao kiếm, vết thương do độc, những vết thương này không được chữa tốt, bây giờ lại bị hàn ý tập kích, trở nên càng nghiêm trọng hơn.
Phương Nguyên nhìn qua mà giật mình, trong mắt xuất hiện một chút thương hại.
Làm một tiểu thư thế gia không làm, tội gì lại chạy đến Tuyết Nguyên.
Tuy nhiên, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những vấn đề này.
Phương Nguyên hơi trầm ngâm một chút, liền giơ tay lên, dưới pháp lực phun trào, mảng lớn hoa tuyết bên ngoài pháp chu bay vào, rơi trên đỉnh lớn trong kho thuyền, sau đó bàn tay Phương Nguyên lăng không vỗ vào trên đỉnh lớn này, nước tuyết liền tan ra, biến thành một đỉnh nước sôi, sau đó hắn lấy ra mấy bụi bảo dược thích hợp ném vào trong đỉnh, đun lấy nước cốt.
Sau khi làm xong những thứ này, Phương Nguyên lại dùng pháp lực sinh ra hàn ý, giảm nhiệt độ trong đỉnh nước sôi xuống, vừa vặn cao hơn nhiệt độ Kim Hàn Tuyết bây giờ một chút, lại dùng pháp lực dẫn dắt thân thể nàng, để vào bên trong đỉnh lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất