Chương 1106 Thực sự quá khách khí (1)
Trước đó Phương Nguyên ở Lang Gia Các cũng đọc qua một ít điển tích phong cảnh trên Tuyết Nguyên, từng thấy có ghi chép về cương phong này. Ngay khi tiến vào cương phong, hắn đã quan sát suy tính, lựa chọn một đạo cương phong thích hợp, nhưng sức mạnh cuồng bạo vô biên, vẫn tạo nên áp lực rất lớn cho hắn và Cóc Lôi Linh.
Chỉ kiên trì trong cương phong thời gian chưa uống cạn chén trà, hắn nhìn chuẩn một cơ hội, nhanh chóng từ cương phong trốn ra, lúc này cổ Cóc Lôi Linh đã trương lên, đến cực hạn, ở thêm một hồi, chắc nổ tung.
- Ồ, có thể từ bên trong cương phong sống sót đi ra, cũng xem như ngươi có bản lãnh, thế nhưng vô dụng.
Phía sau ngoài mấy dặm, bỗng nhiên truyền đến tiếng Mẫn trưởng lão gầm thét.
Nhảy vào trong cương phong, nước chảy bèo trôi, tốc độ kia nhanh chóng biết bao, chỉ trong chớp mắt đã đi ngàn dặm, thoạt nhìn Phương Nguyên chỉ ở bên trong chịu đựng trong thời gian uống cạn chén trà, nhưng cũng đã chạy trốn tới ngoài mấy ngàn dặm, nhưng Mẫn trưởng lão vẫn điều khiển phi kiếm vội vã truy đuổi, cũng theo tới.
- Bạch!
Không chờ Phương Nguyên tỉnh táo lại, liền có một đạo kiếm quang uy nghiêm đáng sợ bay tới.
Mẫn trưởng lão ngoài mấy dặm không dám mạo hiểm tiến vào trong cương phong hỗn loạn chém hắn, nhưng đợi lâu như vậy, căm tức đầy bụng, một kiếm này lại ôm nỗi hận mà phát, không chút lưu tay, suy nghĩ với tu vi của Phương Nguyên bây giờ, hoàn toàn không có khả năng tiếp nhận hoặc tránh thoát một kiếm này, nhưng không nghĩ tới, một kiếm này của nàng lại chém trúng con cóc, nó chật vật từ mây đen lăn lộn ra, khiến thân mình nó lật chuyển trên không trung một vòng, không chút tổn hại.
Nó quay người lại, nhìn chằm chằm về phía nàng, hai mắt trợn tròn, thoạt nhìn hết sức tức giận.
Trong bụng cóc, mơ hồ vang lên tiếng của Phương Nguyên.
- Bảo bối xin mời há mồm!
- Oa!
Bỗng nhiên con cóc liền há miệng ra, một tia sáng trắng phun ra ngoài!
- Cái gì vậy?
Cóc vừa lên tiếng, bạch quang xuyên thấu gió tuyết mà đến, Mẫn trưởng lão sợ hết hồn.
Cùng lúc đó, nàng cũng cảm nhận được kiếm khí mạnh mẽ kia cực kỳ quỷ dị, không chút nghĩ ngợi vội gấp rút vung múa kiếm gỗ, tạo nên tầng tầng kiếm khí, từng tia từng tia lưu chuyển, như một kén tằm cực lớn, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng.
Một khắc sau, bạch quang kia đã xuyên qua mấy dặm, chặt chẽ vững vàng vọt tới trước người nàng, đánh thẳng đến kiếm khí quanh nàng, sau đó liền nghe được một tiếng nổ vang, kiếm khí trùng điệp, thân hình Mẫn trưởng lão bị xung kích vội vã lui về phía sau, mạnh mẽ trùng kích khắp nơi, khiến gió tuyết trong phạm vi mấy trăm trượng thành một cái vòng vô hình, đẩy thẳng ra phía ngoài.
- Chưa chết?
Phương Nguyên không có thời gian dừng lại, bạch quang bắn ra một chốc, cũng đã từ miệng cóc trong nhảy ra ngoài, ôm lấy cóc đã biến nhỏ lai, đồng thời lại cho gọi ra Chu Tước Lôi Linh tiếp tục trốn về phía trước, sau khi chạy ra ngoài mấy chục dặm mới dám quay đầu nhìn lại.
Xa xa có thể thấy được, gió tuyết phía sau, phá nát kiếm khí tán dật bên trong đất trời, chậm rãi lộ ra một người tóc tai rối tung, chính là Mẫn trưởng lão. Lúc này thoạt nhìn nàng có vẻ chật vật, áo bào trắng sau lưng đã bị phá nát một chút, sắc mặt hơi tái nhợt, một đòn vừa nãy của con cóc kia, nằm ngoài dự liệu của nàng, nhận phải một kích này, nàng không được thoải mái.
Người trên không trung, hít sâu vài hơi mới bình phục được trái tim đập loạn, mạnh mẽ nhìn về phía trước.
- Nếu không thể chém ngươi, ta sao cam tâm?
Oán hận quát ra một tiếng, lần thứ hai nàng cùng kiếm bay lên, từ xa chạy tới.
- Thủ đoạn cuối cùng này cũng chỉ có thể kiềm chế nàng trong thời gian mấy hơi thở thôi sao?
Phương Nguyên cảm nhận được sát cơ uy nghiêm trên người nàng, trái tim cũng hơi chùng xuống.
Cóc Lôi Linh trong cương phong chịu tác động cực lớn, cũng tích lũy đủ để phát ra một luồng ánh kiếm mạnh mẽ, trong khoảng cách mấy dặm đã tổn thương Nguyên Anh Kiếm Tiên như Mẫn trưởng lão, là một chuyện rất làm khó người.
Hoặc là nói, quá làm khó cóc.
Nhưng vào lúc này, chỉ trong mấy hơi thở để Phương Nguyên thoát thân cũng rất đáng quý.
Dù sao, đối phương cũng là Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Đặc biệt lại là Nguyên Anh Kiếm Tiên có sát cơ mãnh liệt đối với hắn.
Nàng cách hắn ngoài trăm dặm, đã vô cùng nguy hiểm, nàng cách hắn ba mươi dặm như thanh gươm treo lơ lửng, nếu nàng gần hắn ba trăm trượng, đối với hắn bây giờ có thể nói là chết chắc rồi.
- Ào ào ào...
Hắn vừa ôm cóc, phòng bị bất cứ lúc nào Mẫn trưởng lão từ sau chém tới, vừa không để ý bản thân lãng phí, lấy trong túi ra các loại Huyết Sát Thú Tôn, thẻ ngọc cấm chế, Lôi Bạo Thần Hoàn, Bát Hoang thạch đều ném ra ngoài, tế lên không trung, không phải vì thương người, mà nhằm ngăn trở tốc độ của Nguyên Anh Kiếm Tiên.
Không trung nhiều hung hiểm như vậy, Mẫn trưởng lão lại ở bên cạnh vung múa kiếm quang, quả thực rất dễ chạy về phía Phương Nguyên.
Ầm ầm!
Phương Nguyên ném ra Huyết Sát Thú Tôn, trấn áp hư không, bị nàng một kiếm chém thành hai nửa.
Một thẻ ngọc cấm chế, trúng phải mũi kiếm nàng, tất cả đều hóa thành bột mịn.
Mà một Lôi Bạo Thần Hoàn, còn chưa phát huy ra uy lực mạnh nhất, cũng đã bị kiếm khí của nàng điều động đến bên cạnh.
Phương Nguyên có chút bất lực, dựa vào sự hiểu biết về địa lý núi non của hắn, suy ra vị trí bảo vật kỳ lạ có thể tồn tại, dẫn theo Nguyên Anh Kiếm Tiên đuổi tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất