Cải Thiên Nghịch Đạo - Phương Nguyên (FULL)

Chương 1156 Kiếm ý lưu lại ba trăm năm (1)

Lại qua mấy ngày, mỗi ngày Phương Nguyên vẫn cứ luyện kiếm, chỉ là tâm tư có chút không yên, một mực cứ nghĩ về người kia, đến ngày thứ bảy, lương thực dự trữ trong Kiếm Lư đã hết, Phương Nguyên lần nữa đi ra săn giết Tuyết thú, vừa mới chuẩn bị thỏa đáng, liền thấy mèo trắng đang chạy như bay giữa trời tuyết, đuổi theo một con Tuyết Tê Ngưu lớn hơn nó cả mấy chục lần.

Phương Nguyên đã sẵn sàng ra tay, ngay khi con Tuyết Tê Ngưu đi đến trước mặt, lập tức đột nhiên xuất kiếm, một đạo kiếm quang nghiêng nghiêng đâm tới, xuyên thẳng qua đầu Tuyết Tê Ngưu, một luồng máu nóng kích phát ra, Phương Nguyên vội vàng dùng pháp khí đựng lại...

Những Tuyết thú sinh tồn sâu trong tuyết nguyên này, một thân toàn là bảo vật.

Huyết dịch đều là dược liệu thượng giai, không thể lãng phí.

Nhìn thấy Phương Nguyên gọn gàng linh hoạt chém giết Tuyết Tê Ngưu, mèo trắng khá là hài lòng ngồi xổm ở bên cạnh, chờ đợi Phương Nguyên cắt lấy phần thịt ngon nhất trên thân Tuyết Tê Ngưu cho mình, đây đều là lệ cũ đã ước định thành quen, trên tuyết nguyên này hai người Phương Nguyên và Kim Hàn Tuyết chẳng được tích sự gì, toàn nhờ Miêu đại gia nuôi sống, mỗi lần săn giết Tuyết thú, nó đương nhiên phải được thứ ăn ngon nhất.

Phương Nguyên thuần thục kéo Tuyết Tê đến một nơi thung lũng tuyết cản gió, lột da cạo xương.

Nhưng đúng lúc này, mèo trắng đột nhiên hơi ngớ, hai lỗ tai dựng đứng lên.

Trong đôi mắt đen nhánh, con ngươi dựng đứng, gắt gao nhìn chằm chằm về một hướng khác.

Sát na đó, trong lòng Phương Nguyên cũng sinh ra cảm giác kinh dị, hệt như gió tuyết giữa thiên địa đột ngột giảm yếu đi nhiều, trong lòng khẽ động, thuận theo tầm mắt mèo trắng nhìn lại, lập tức thấy được một người khập khễnh từ đằng xa đi tới.

- Là người kia...

Phương Nguyên giật mình, vội ném Tuyết Tê Ngưu xuống đất, đứng dậy chạy tới.

- Tiền bối thứ tội, vãn bối có việc thỉnh giáo...

Lần này hắn không muốn lỡ qua cơ hội, đuổi cực nhanh, đồng thời cao giọng hô lên.

Thân ảnh từ từ đi tới trên tuyết nguyên nơi xa chợt ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Phương Nguyên, nét mặt hơi có chút thanh tú lẳng lặng nhìn Phương Nguyên, không có vẻ gì là bị mạo phạm, cũng không có vẻ gì là không vui, nhàn nhạt nói:

Ngươi lại nhìn thấy ta?

Phương Nguyên vội nói:

Vãn bối có việc thỉnh giáo, mong tiền bối bớt chút thời gian!

Quái nhân kia nhìn Phương Nguyên một lát rồi nói:

Dù Kiếm Đạo ngươi không tệ, nhưng còn chưa đến nơi đến chốn!

Dứt lời, liền lại xoay người bước tiếp.

Phương Nguyên khẩn trương, vội nói:

Tiền bối chờ một lát...

Còn chưa chạy tới, chung quanh đã lần nữa gió tuyết rít gào, quái nhân theo đó tan biến mất dạng.

- Đây rốt cục là chuyện gì?

Đứng trong gió tuyết mênh mông, nét mặt Phương Nguyên đầy nghi hoặc.

Trên vai hơi có cảm giác nằng nặng, là mèo trắng nhảy lên vai hắn, cũng đưa mắt nhìn theo, tựa hồ khá là nghi hoặc.

Về lại trong Kiếm Lư, Phương Nguyên vẫn mù mờ nghi hoặc, chẳng biết người này từ đâu mà tới, lại từ đâu mà đi, vì sao hai lần xuất hiện ngay trước mặt mình, nhìn có vẻ cũng không mang địch ý, lại ngay cả một câu đều không muốn nói thêm, cứ vậy đột nhiên biến mất?

Mấy ngày tiếp theo hắn lúc nào cũng lưu ý, thế là trong một tháng đã gặp được người kia mấy lần.

Phương Nguyên ẩn ẩn phát giác được, tựa hồ mỗi lần hắn xuất hiện, trên bầu trời phía cực bắc đều sẽ có dị tượng xuất hiện.

Nhưng không phải khi nào dị tượng xuất hiện Phương Nguyên cũng nhìn được hắn, cũng tức là, địa điểm mỗi lần hắn xuất hiện lại khác nhau, hơn nữa thời gian mỗi lần xuất hiện cũng chỉ cực ngắn. Mỗi lần Phương Nguyên thấy được hắn đều vội vã đuổi theo, nhiều thì chỉ nói một hai câu, có khi chỉ mới gặp thì hắn đã biến mất, rất cổ quái, rất quỷ dị.

Mới đầu Phương Nguyên còn chưa mò ra quy luật xuất hiện của đối phương, thẳng đến một tháng sau, trong một đêm nào đó, Phương Nguyên đột nhiên bừng tỉnh từ trong trầm tư, nhanh chóng lấy ra một vật, chính là địa đồ lúc trước chỉ dẫn hắn tìm tới Vô Sinh kiếm trủng.

Giờ hắn đã tìm được Vô Sinh kiếm trủng, nhưng vẫn có một bộ phận trên địa đồ chưa từng hiểu được, đó chính là mấy đạo đường cong phân bố ở chung quanh Vô Sinh kiếm trủng, hắn không biết chúng có ý nghĩa gì, trước đây sau khi Phương Nguyên phát hiện trong Vô Sinh kiếm trủng hoàn toàn trống rỗng, liền cũng vứt địa đồ sang một bên, nhưng giờ, hắn trầm tư hồi lâu, trong đầu chợt lóe linh quang, mơ hồ đoán ra được một khả năng.

Đối chiếu so sánh mấy đạo đường cong trên địa đồ với nhau, sắc mặt Phương Nguyên dần hiện vẻ ngưng trọng.

So sánh ra mới thấy, địa điểm quái nhân kia xuất hiện vừa khéo đối ứng với những đường cong trên địa đồ.

Nói cách khác, những đường cong này thực ra là đang vẽ đường đi của quái nhân?

Chỉ là, địa đồ đã có từ mấy trăm năm trước, tại sao lại có liên quan tới lộ tuyến hành tẩu của quái nhân?

Nếu lúc dị tượng xuất hiện, quái nhân này mới sẽ xuất hiện, mà địa điểm hắn xuất hiện, lại đều được ghi lại trên địa đồ...

... Như vậy chẳng phải hành tung của quái nhân đã nằm hết trong tay mình.

Dù còn chưa quá chắc chắn, nhưng Phương Nguyên quyết định thử một lần.

Sau đó chờ chừng hơn nửa tháng, Phương Nguyên lại thấy được chân trời phía cực bắc có quầng sáng lộng lẫy xuất hiện, liền lập tức chạy tới cạnh một đạo đường cong nào đó trên địa đồ, chờ hồi lâu, đang lúc hoài nghi suy đoán trong lòng là thật hay giả, đột nhiên gió tuyết chung quanh chợt giảm mạnh, một đạo bóng dáng nhàn nhạt từ đằng xa đi tới, khập khà khập khiễng, không gấp không chậm, chính là quái nhân trước đó hắn gặp qua số lần.

Phương Nguyên đề lên tinh thần, lẳng lặng chờ hắn tới.

Ngay khi quái nhân đi tới trước mặt cách mình ba trượng, Phương Nguyên không lập tức mở lời, mà đột ngột vận chuyển một thân kiếm ý tới cực hạn, có tiếng rít như long ngâm vang lên, hư không chung quanh khe khẽ rung động, sau đó hắn liền thấy quái nhân kia ngẩng đầu lên.
Chương 1157 Kiếm ý lưu lại ba trăm năm (2)

- Kiếm luyện không sai!

Quái nhân kia nhìn Phương Nguyên một lát, sau đó lắc đầu, nói:

Nhưng còn chưa đủ tốt!

Lần này Phương Nguyên không vội vã trả lời, mà là đi theo phía sau đối phương, từ từ tiến lại, đồng thời vận chuyển một thân kiếm ý, sau khi đi ra mấy bước, thấy quái nhân quả nhiên không biến mất, hắn mới thoáng yên tâm, nói:

Mặc dù vãn bối một lòng luyện kiếm, nhưng thiên tư ngu ngốc, tự nhiên không vào được pháp nhãn cao nhân, chỉ là không biết tiền bối rốt cục từ đâu mà đến, lại từ đâu mà đi?

Quái nhân kia không dừng bước, cũng không trả lời, tựa hồ không có phản ứng với câu hỏi này.

Trong lòng Phương Nguyên ẩn ẩn có suy đoán nào đó, kiếm trong tay đột nhiên chấn động, tản ra từng tiếng long ngâm.

Quái nhân kia quả nhiên quay đầu nhìn lại.

Phương Nguyên hỏi vội:

Tiền bối có thể nhận ra kiếm này?

Quái nhân kia nói:

Đây là Vô Khuyết Kiếm!

Trong lòng Phương Nguyên khẽ động, tiếp tục đi theo hắn, nói:

Không biết tiền bối còn nhớ đến Thanh Dương tông?

Quái nhân kia nói:

Ta bắt đầu luyện kiếm là từ Thanh Dương!

- Quả nhiên là hắn...

Nội tâm Phương Nguyên thoáng trầm xuống, trong lòng sinh ra một tia cảm xúc phức tạp, hắn đã xác định được thân phận quái nhân này.

Thanh Dương kiếm si!

Cả đời si mê với kiếm, đến sau cũng bị hủy bởi kiếm. Thanh Dương kiếm si, người sáng lập Vô Khuyết Kiếm Kinh...

Trước đây lúc thấy được hắn một thân tàn khuyết, nhưng kiếm ý lại cộng minh với thiên địa, Phương Nguyên đã có suy đoán, chỉ là nhất thời không dám xác định thật giả, bây giờ sau khi hỏi ra vấn đề kia, nghi vấn trong lòng lập tức có đáp án.

Chỉ là, đấy mới chỉ giải đáp một vấn đề trong lòng Phương Nguyên mà thôi.

- Tiền bối đã ở trong tuyết nguyên này bao nhiêu năm?

Phương Nguyên suy nghĩ nửa ngày, sau đó hỏi tiếp.

Quái nhân, hay nói cách khác là Thanh Dương kiếm si có hỏi tất đáp, nói:

Từ lúc hắn rời đi, hẳn đã mấy trăm năm!

Phương Nguyên trầm mặc nửa ngày, nói:

Người tiền bối nói, phải chăng là chỉ chính ngươi trước kia?

Thanh Dương kiếm si tựa hồ có chút khó mà hiểu được câu hỏi này, qua nửa ngày mới chậm rãi nói:

Năm đó ta tiến vào tuyết nguyên, muốn xem xem Kiếm Đạo Tam Sinh Kiếm Ma rốt cục mạnh đến đâu, nhưng khi đó kiếm trủng đã trống rỗng, chẳng qua ta từ sâu trong kiếm trủng tìm ra được một tấm bia đá nứt vỡ, trên đó có một ít vết kiếm, ta từ trên mặt tấm bia đá thấy được chân ý Kiếm Đạo của Tam Thế Kiếm Ma, sau đó ta phát hiện hắn chẳng qua chỉ có thế, đường Kiếm Đạo tốt nhất vẫn phải tự mình đi, liền ở lại sâu trong tuyết nguyên này, ngộ kiếm trăm năm, cuối cùng rời đi...

- Cuối cùng rời đi...

Trong lòng Phương Nguyên bất chợt sinh ra cảm giác cực kỳ cổ quái.

Nhưng hắn không tiếp tục hỏi: Nếu ngươi đã rời đi, vậy ngươi hiện tại rốt cục là ai?

Bởi vì hắn đã đoán được bản chất tồn tại của quái nhân này...

Người trước mắt không phải thật sự là Thanh Dương kiếm si, mà chỉ là một đạo kiếm ý hắn lưu lại từ mấy trăm năm trước.

Lúc đó Thanh Dương kiếm si ngộ kiếm trên tuyết nguyên ba năm, kiếm ý thấm vào thiên địa, lưu lại bóng dáng, tương tự như năm đó hắn luyện kiếm ở Thanh Dương tông, thấy được một hình bóng, về sau hắn đuổi theo hình bóng kia mới tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh.

Chỉ là, lúc đi tới tuyết nguyên, Kiếm Đạo của Thanh Dương kiếm si rõ ràng đã càng thêm tinh thâm.

Bóng dáng hắn lưu lại lần này không chỉ có thể thỉnh thoảng bị mình nhìn thấy, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng với kiếm ý của mình.

Hiện tại mình nhìn như đang nói chuyện với Thanh Dương kiếm si, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một phương thức giao lưu giữa kiếm ý với nhau, chứ hoàn toàn không phải tồn tại chân thực. Hệt như lúc trước Phương Nguyên suýt nữa nhập ma, ở trong thức hải bị huyết hải bao vây, nhìn thì vô cùng chân thật, thực tế lại là huyễn tượng, nếu Phương Nguyên không luyện thành kiếm ý, hoặc nếu không tình cờ tiếp cận đạo kiếm ý này, như vậy liền sẽ không nhìn thấy đối phương.

Chẳng qua, càng là như vậy, lại càng khiến Phương Nguyên cảm thấy chấn kinh.

Nhớ ngày đó, Nguyên Anh Kiếm Tiên Tẩy Kiếm Trì Mẫn trưởng lão chém ra một kiếm ở đạo tuyết tuyến thứ ba, một kiếm khi ấy ngưng mà không tán, liền khiến Phương Nguyên cả kinh đến độ tưởng là thần tiên, mà giờ, đạo kiếm ý Thanh Dương kiếm si lưu lại trên tuyết nguyên lại đã tồn tại mấy trăm năm, trải qua gió tuyết vùi dập mà không tiêu tán, thậm chí còn có thể sinh ra phản ứng với kiếm ý của mình, tiến hành giao lưu bằng ý niệm, đây rốt cục là cảnh giới gì?

Mà bởi thế có thể phỏng đoán ra, mặc dù không biết lúc trước Kiếm Sư tên kia gọi Lăng Chiêu rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng có một điểm có thể xác định, địa đồ có liên quan đến Vô Sinh kiếm trủng kia của hắn, trọng điểm không phải ở kiếm trủng, mà là ở đạo kiếm ý này...

... Hoặc nói cách khác, Kiếm Sư Lăng Chiêu kia dù sao cũng lấy được địa đồ từ mấy trăm năm trước, bởi vậy khi đó hắn nhìn thấy rất có thể không phải đạo kiếm ý, mà là Thanh Dương kiếm si chân chính.

Đến lúc này, Phương Nguyên phát giác kiếm ý đã suy yếu, không cách nào tiếp tục bảo trì trạng thái hiện tại, vội vàng hỏi:

Vãn bối cũng là đệ tử Thanh Dương tông, trong vô tình giành được Vô Khuyết Kiếm Kinh của tiền bối, một lòng thành tâm tu luyện, chỉ là khổ không có người chỉ dạy, giờ mặc dù kiếm ý đã thành, nhưng lại chậm chạp không cách nào bước tiếp, hôm nay nhìn thấy kiếm ý tiền bối lưu lại, tính ra cũng là tạo hóa, không biết tiền bối có thể dạy ta pháp môn thành tựu kiếm tâm?
Chương 1158 Còn điên hơn kẻ điên, chính là thiên tài (1)

Lúc nói đến đây, hắn không giấu được căng thẳng, hai hàng mi không dám giãn ra mảy may.

Hắn không biết đạo kiếm ý kia sẽ sinh ra phản ứng gì với yêu cầu này, chỉ sợ đối phương không trả lời.

Nhưng cũng may, Thanh Dương kiếm si chỉ thoáng trầm mặc chốc lát liền bỗng nhiên nói:

Kiếm tâm gì?

Nhất thời Phương Nguyên như rơi xuống hầm băng.

Nhưng cũng chợt lúc này, lại nghe được Thanh Dương kiếm si nói:

Từ khi nào mà Vô Khuyết Kiếm Đạo lại cần thành tựu kiếm tâm?

Vô Khuyết Kiếm Đạo không cần kiếm tâm?

Nghe được lời này của Thanh Dương kiếm si, Phương Nguyên lập tức kinh hãi, cả người đều ngơ ngác.

Sát na đó, phảng phất có nghi hoặc nào đó được giải đáp, nhưng đồng thời lại tuôn ra càng nhiều nghi hoặc.

Trong lúc cấp thiết không biết còn bao nhiêu vấn đề muốn hỏi, nhưng tâm thần cả kinh, nhất thời không cách nào bảo trì trạng thái kiếm ý cuộn trào, trong tầm mắt hắn, bóng dáng vị kiếm si kia cũng đang từ từ tiêu tán, rất nhanh liền không thấy tăm hơi.

Nhất thời, thiên địa mênh mông, chỉ còn lại một mình Phương Nguyên đứng giữa băng thiên tuyết địa.

Gió tuyết rả rích, giờ khắc này lại tựa hồ trở nên an tĩnh vô cùng.

Qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi trở về trong Kiếm Lư, lẳng lặng ngồi xếp bằng, ngưng thần trầm tư.

Mèo trắng đi qua xem hắn hai hồi, rất là tức giận.

... Da thú còn chưa lột xong đã chạy đi lười biếng?

Hết cách, đành phải vào kiếm trủng kêu nha đầu Kim gia kia đi ra lột da cắt thịt, chỉ là đao công nàng không tốt được như Phương Nguyên.

...

...

Hiện tại đương nhiên Phương Nguyên không tâm tư đâu mà để ý tới thịt Tuyết Tê, giờ hắn đang sa vào trong một trạng thái vô cùng kỳ dị.

Chỉ vì vô tình nghe được câu nói từ Thanh Dương kiếm si, thâm tâm hắn lại như có thứ gì đó bị xúc động, ẩn ẩn cảm nhận được loại cảnh giới nào đó, lại nói cách khác, lúc kiếm ý hắn đại thành cũng đã từng mơ hồ cảm nhận được loại cảnh giới này, cho nên hắn mới có thể kiên trì lưu tại trên tuyết nguyên, khổ sở rèn luyện, hi vọng đợi đến một tuyến linh cơ kia, mà giờ, rõ ràng khoảng cách đến một tuyến linh cơ đã càng gần.

Chỉ đáng tiếc, có đôi lúc, rõ ràng cảm giác được thứ gì đó chỉ cách mình chút gang tấc, nhưng khăng khăng lại không cách nào vượt qua.

Phương Nguyên tĩnh tọa nguyên suốt ba ngày, lại vẫn không thể nào hiểu ra, nhưng hắn cũng không lo lắng, mà bình tĩnh lại tâm tư, chầm chậm suy nghĩ, hồi tưởng lại Kiếm Đạo mình học được một lần tiếp một lần, hệt như hắn một lần tiếp một lần học kiếm lại từ đầu.

Đồng thời với đó, hắn cũng chăm chú suy xét chuyện bóng dáng Thanh Dương kiếm si.

Đạo bóng dáng kia tự nhiên rất huyền diệu, hẳn phải là thần thông cực kỳ cao minh mới có thể làm được, nhưng theo như trong truyền thuyết Thanh Dương kiếm si là người chỉ am hiểu Kiếm Đạo, hoàn toàn không hiểu thần thông, không ngờ cũng có thể dựa vào kiếm ý lưu lại một đạo bóng dáng kéo dài mấy trăm năm như thế, quả thực là chuyện khiến người kinh hãi, chẳng qua, nếu đã đụng phải, tự nhiên chính là tạo hóa của mình.

Đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.

Thế là, lại đợi hơn nửa tháng, Phương Nguyên quan sát thiên tượng, cảm nhận được vầng sáng kia lại sắp xuất hiện phía chân trời, hắn liền men theo mấy đạo lộ tuyến Lăng Chiêu kiếm tu lưu lại, tuyển chuẩn một nơi, tĩnh tâm chờ đợi đối phương xuất hiện.

Lúc vầng sáng vừa xuất hiện, Phương Nguyên liền vận chuyển một thân kiếm ý, thúc giục đến cực hạn.

Quả nhiên, lúc kiếm ý vừa được thúc giục, gió tuyết chợt ngừng, bóng dáng khập khễnh kia lại từ đằng xa đi tới.

Khi Phương Nguyên thấy được đối phương, đối phương rõ ràng cũng đang ngắm nhìn Phương Nguyên, trên mặt không có biểu tình gì mà chỉ đứng đó lẳng lặng đánh giá Phương Nguyên một lát, rồi nói:

Thiên phú của ngươi kém chút, trải qua lâu vậy rồi mà vẫn không có tiến cảnh gì!

Nếu là người khác nói ra lời này, Phương Nguyên dù không tức giận, trong lòng cũng sẽ không thoải mái.

Nhưng với người trước mắt, lại quả thật không có gì để nói.

Đối diện với quái thai, chút thiên phú này của hắn có đáng là gì?

Có lẽ hắn nói thiên phú mình kém chút, tính ra cũng tương đương như người khác khen mình đến lên trời?

Đương nhiên lúc này cũng không phải lúc nên vì vậy mà cảm thấy kiêu ngạo, trước khi tới đây Phương Nguyên đã chuẩn bị kỹ càng, cũng biết cơ hội mình có thể nhìn thấy hắn, giao lưu với hắn sẽ không nhiều, bèn cũng không khách khí, trực tiếp hỏi ra vấn đề mình đã suy nghĩ bấy lâu:

Tiền bối, Kiếm Đạo trong thiên hạ đều là kiếm thế kiếm ý kiếm tâm, vì sao Vô Khuyết Kiếm Đạo không cần kiếm tâm?

Kiếm si kia từ từ tiến lại, nghe rõ vấn đề của Phương Nguyên, thuận miệng nói:

Ai bảo Kiếm Đạo trong thiên hạ đều cần kiếm thế kiếm ý kiếm tâm?

Phương Nguyên nhíu mày, trầm giọng nói:

Kiếm Tổ Tẩy Kiếm Trì phân chia cảnh giới Kiếm Đạo, kiếm tu trong thiên hạ đều tán đồng!

Lúc hắn nói ra ba chữ “Tẩy Kiếm Trì”, thái độ khá là dè chừng, người người đều biết Thanh Dương kiếm si từng chịu thiệt trong tay Tẩy Kiếm Trì, thậm chí bộ dạng một thân tàn khuyết của hắn bây giờ cũng là do Kiếm Trì ban tặng, giữa hắn và Tẩy Kiếm Trì không nghi ngờ là có thâm thù đại hận, Phương Nguyên lo lắng một khi nhắc đến tên “Tẩy Kiếm Trì” sẽ chọc hắn nổi giận...

Nhưng không ngờ nghe được ba chữ Tẩy Kiếm Trì, nét mặt kiếm si lại vẫn bình tĩnh không chút ba động.

Hắn thản nhiên trả lời câu hỏi của Phương Nguyên:

Ai nói kiếm tu thiên hạ đều tán đồng?

Phương Nguyên trầm mặc.

Không chút nghi ngờ, người trước mắt này có tư cách xưng là kiếm tu hơn bất kỳ kiếm tu nào trong thiên hạ, nhưng hắn rõ ràng lại không tán đồng cách phân chia cảnh giới của Tẩy Kiếm Trì.

Trong lòng hắn sớm có chuẩn bị, bởi thế không hề bối rối mà vẫn tiếp tục đi theo sau lưng kiếm si, vừa đi vừa hỏi:

Nhưng từ căn cơ Kiếm Đạo mà nói, hiểu thấu đáo kiếm chiêu liền có kiếm thế xuất hiện, kiếm thế ngưng luyện, liền nảy sinh kiếm khí, kiếm khí vươn dài đến sau cùng liền sẽ sinh ra kiếm ý, mà sau khi kiếm ý đại thành, cảm ứng thiên địa, chẳng phải nên nên lúc lĩnh ngộ pháp tắc, hợp thành kiếm tâm ư?
Chương 1159 Còn điên hơn kẻ điên, chính là thiên tài (2)

Kiếm si nói:

Thiên địa có vô số pháp tắc, chọn một thì đơn giản, chứ ngươi lại muốn hòa hết vào làm một, vậy làm sao mà được?

Phương Nguyên vừa nghe, tâm ý thiếu chút liền loạn.

Ta đương nhiên biết là không thể...

Vô khuyết kiếm tâm chẳng phải là khó thành ở chỗ truy cầu viên mãn, vô khuyết hoàn mỹ ư?

Người ta chỉ cần lĩnh ngộ một đạo pháp tắc dung nhập trong kiếm, liền có thể luyện thành kiếm tâm...

Nhưng theo lý luận mà nói, vô khuyết kiếm tâm lại cần dung nhập tất cả pháp tắc mới thành kiếm tâm, thiếu một đạo cũng không được tính là viên mãn.

Ngươi còn hỏi ta làm sao mà được...

... Đây chẳng phải chính là đạo lý ngươi truyền xuống ư?

...

...

Tuy trong lòng điên cuồng rống to, ngoài mặt lại vẫn bình tĩnh dị thường, chỉ là ẩn ẩn có cảm giác căng thẳng, cảm thấy mình tựa hồ trước nay đều chưa tiếp cận cảnh giới kia, thế là hắn hít thở sâu một hơi, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, châm chước hồi lâu, thậm chí là dè dặt, hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.

- Nếu không cách nào dung nhập hết thảy pháp tắc thế gian vào kiếm tâm, vậy sau khi vãn bối kiếm ý đại thành, lại nên đi tiếp thế nào?

Kiếm si nhìn Phương Nguyên một lát, không đáp.

Dù ánh mắt hắn nhìn có vẻ không bi không hỉ, cũng không có nửa phần cảm tình, nhưng Phương Nguyên lại đột nhiên cảm thấy mặt hơi chút đỏ lên.

Mình hỏi vấn đề này, hình như quá dọa người.

Thế là hắn thoáng trầm ngâm, lại lần nữa hỏi:

Kiếm ý đại thành, liền đã tiếp cận pháp tắc, tu luyện kiếm tâm chính là vì dung luyện pháp tắc, đồng thời lại siêu việt pháp tắc, mà nếu chúng ta không đi dung luyện pháp tắc, như vậy lại nên làm thế nào đột phá gông cùm pháp tắc?

Kiếm si bình tĩnh đáp:

Chém nó!

Nội tâm Phương Nguyên thoáng kinh hoảng:

Điểm cuối của pháp tắc chính là đại đạo a...

Kiếm si nói:

Vậy thì chém cả đại đạo!

...

...

Phương Nguyên đột ngột dừng chân, đứng im trên tuyết nguyên, thật lâu không nhúc nhích.

Chung quanh gió tuyết gào thét, kiếm si tựa hồ cười cười với hắn, lại vẫn tiếp tục đi tới.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, thẳng đến tầng tầng gió tuyết cuốn tới, triệt để ngăn cách hai người.

Phương Nguyên không đuổi theo hỏi hắn lời này rốt cục là ý gì, lại nên làm sao tu luyện, bởi vì đối với bọn hắn mà nói, hỏi ra vấn đề như vậy thực sự quá mức ấu trĩ và buồn cười, mấy trăm năm trước kiếm si lưu lại một đạo kiếm ý, Phương Nguyên lại thông qua kiếm ý nảy sinh cộng minh với hắn, nhờ đó diễn ra trường đối thoại vượt qua mấy trăm năm ở trong thức giới Phương Nguyên...

Mà phen đối thoại này, cũng đã đủ khiến Phương Nguyên hiểu được thứ hắn cần phải hiểu.

Thì ra là thế...

Quả nhiên là thế...

Vô Khuyết Kiếm Kinh quả nhiên khác với Kiếm Đạo trong thiên hạ, Tẩy Kiếm Trì đại biểu Kiếm Đạo trong thiên hạ phân chia ra các cảnh giới, thích hợp với tu sĩ thiên hạ, lại độc không thích hợp với Vô Khuyết Kiếm Đạo, bởi vì bản thân Kiếm Đạo này đã đi ra cảnh giới mà Kiếm Đạo hiện thời chưa từng chạm đến. Với người trong thiên hạ, sau khi kiếm ý đại thành liền khắc vào đạo tâm, thủ vững không biến, một kiếm chém ra, liền hòa hợp cùng pháp tắc thiên địa.

Kiếm vung ra, lập tức có thể dẫn động thiên địa, đây là thần uy cỡ nào?

Nhưng khăng khăng, Vô Khuyết Kiếm Kinh lại khác hoàn toàn.

Thứ nó cần không phải ngưng luyện pháp tắc vào kiếm tâm, mà là tâm niệm như một, chém cả pháp tắc.

Trước đây Phương Nguyên một mực bị gò trong lý niệm xưa cũ, nhân tâm vốn tàn khuyết, bởi vì nhân tâm không ngừng biến hóa, vạn vật thuận theo thiên địa, vạn vật lại cũng đang không ngừng biến hóa, hết thảy trên bản chất đều là tàn khuyết, muốn lấy nhân tâm tàn khuyết, tu luyện kiếm tâm vô khuyết, đây vốn là hành động trái nghịch pháp tắc thiên địa, mặc cho Phương Nguyên trầm tư suy nghĩ nát óc, đau khổ ma luyện, lại đều không thu được kết quả.

Thẳng tới hôm nay, được đạo kiếm ý kiếm si lưu lại từ mấy trăm năm trước điểm hóa khai sáng.

Đúng vậy, nhân tâm không khả năng viên mãn, bởi vì nhân tâm vốn không ngừng biến hóa.

Giống như đám người Thừa Thiên Kiếm Đạo, tưởng muốn chém đi tình cảm dục vọng trong lòng, hóa thành vô tình vô tính, vậy khác gì là thành tảng đá.

Mà lý giải của Thanh Dương kiếm si lại càng đơn giản, hắn ngay từ đầu đã không có ý định tu luyện kiếm tâm vô khuyết.

Hắn muốn tu luyện Tâm Kiếm.

Sau khi kiếm ý ngưng luyện đến cực hạn, không cần đi lĩnh ngộ pháp tắc, dung nhập pháp tắc, mà là chém ra pháp tắc.

Nếu dựa theo Kiếm Đạo thông thường mà nói, Tẩy Kiếm Trì sau khi kiếm ý đại thành liền sẽ lĩnh ngộ pháp tắc, dung nhập pháp tắc, một kiếm chém ra liền kiếm ra pháp tùy, uy lực tự nhiên vô tận, còn đáng sợ hơn cả thần thông, đây cũng là nguyên nhân vì sao qua nhiều năm như vậy, Tẩy Kiếm Trì một mực độc tu Kiếm Đạo, nhưng thực lực tổng hợp lại vẫn không thua chúng tu khắp thiên hạ, thậm chí luôn là một trong bảy đại thánh địa, tọa trấn thiên hạ.

Nhưng Thanh Dương kiếm si lại đi lên một con đường khác.

Ngươi tuân theo pháp tắc mà ngưng luyện kiếm tâm, ta lại thuận tâm ý mà chém vạn vật.

Ngươi kiếm ra pháp tùy, ta lại muốn chém đứt hết thảy pháp tắc, thẳng đến sau cùng, chặt đứt cả đại đạo!

Đó chính là đại đạo a, không ngờ hắn lại dám nói lời này...

... Chẳng qua cũng không phải không có lý!

Đại đạo tàn khuyết, như vậy chém đại đạo, phải chăng liền sẽ thành vô khuyết?

Thật ra ngay từ lúc Phương Nguyên đại thành kiếm ý liền đã ẩn ẩn lĩnh ngộ ra đạo lý này, bằng không hắn không khả năng chém rơi thần hồn Mẫn trưởng lão đã bị Thừa Thiên thiếu chủ luyện hóa, kỳ thật một kiếm đó đã tiệm cận ý cảnh không gì không chém kia.

Chỉ là dù đã tiệm cận, lại không dám nghĩ theo hướng này.

Bởi vì ngoại trừ kẻ điên, ai dám nghĩ theo hướng này?

... Không đúng, kẻ điên cũng không dám nghĩ!
Chương 1160 Mười năm ngộ kiếm (1)

Phương Nguyên ngơ ngẩn về tới Kiếm Lư. Trong lòng chỉ cảm thấy bị một cỗ ý nghĩa khó có thể hình dung lấp đầy, lúc thì muốn ngửa mặt lên trời thét dài, lúc thì lại muốn gào khóc nức nở, lúc thì chỉ cảm thấy dưới chân trời này ta là ai, lúc lại lòng đầy sợ hãi.

Vào lúc này, hắn vừa có vui sướng vì đắc đạo, lại vừa cảm thấy đạo này quá đáng sợ, cho nên sinh ra cảm giác khủng bố.

Người khác tu kiếm tâm, ta tu tâm kiếm!

Người khác theo đuổi đại đạo, ta lại theo đuổi... Chặt đứt đại đạo?

Người khác nghịch thiên là giỏi lắm rồi, lão nhân gia ngài lại muốn nghịch đạo mà đi?

Loại đối địch với đời, không sợ kiếm đạo của thiên địa này quả thật quá đáng sợ.

Sau khi hiểu rõ đạo lý này, Phương Nguyên ngẩng đầu nhìn trời, dường như có thể cảm nhận được trong thiên địa, gió tuyết mờ mịt nặng thêm mấy phần, thương khung trầm thấp, giống như nhắm vào đầu mình mà đè xuống, một mảng thiên địa này dường như cũng hiểu tâm ý của mình.

Thiên kiếp chồng chất, thiên uy cuồn cuộn, cuồng bạo ép xuống.

Hít một hơi thật sâu, Phương Nguyên thu hồi ánh mắt, bắt đầu thực sự minh ngộ con đường trong kiếm lý.

Pháp này có đại khủng bố, nhưng cũng có đại mị lực.

Nó khiến Phương Nguyên cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng khiến Phương Nguyên cảm thấy một loại khát vọng bức thiết.

Cùng với xúc động không thể ngăn chặn trong nội tâm!

Hắn cường hành khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó hồi tưởng và tham ngộ thật kỹ.

Thông qua trao đổi kiếm ý với Thanh Dương Kiếm Si, hắn đã gạt ra được vách ngăn đó, cũng phải bắt đầu thực sự tu hành.

Ngưng tụ một thân kiếm ý, thành tựu một thanh tâm kiếm không gì không chém được!

Điều này cần nghị lực lớn tới mức khó có thể hình dung, cùng với sự quyết đoán đối kháng với thiên địa chi thế, Phương Nguyên dường như có cả hai cái, nếu không cũng không thể thành tựu kiếm ý đại thành, nhưng dường như hai cái lại đều có một số khiếm khuyết, ở trước mặt đại thế này, lộ ra có chút non nớt, có điều cũng may, mình hiện giờ đang ở trong Tuyết Nguyên, sau đạo ranh giới tuyết thứ chín, nếu luận về tôi luyện tâm chí, ngưng tụ kiếm tâm, không chỗ nào thích hợp hơn ở đây...

...

Gió tuyết lất phất, vĩnh viễn bay lượn trong thiên không Tuyết Nguyên.

Dần dần, Phương Nguyên giống như hóa thành một tảng đá, hoặc là một bông tuyết trên Tuyết Nguyên này.

Hắn cơ hồ quên cả thời gian, chỉ đắm chìm trong ma luyện tâm kiếm.

Trên Tuyết Nguyên, hắn lại về tới những ngày tháng khô khốc, ngộ kiếm, thôi diễn, luyện kiếm.

Kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si chỉ cho hắn một phương hướng, pháp môn tu luyện cụ thể vẫn cần Phương Nguyên tự tìm ra, nhưng cũng may Phương Nguyên có Thiên Diễn Thuật, cũng có căn cơ pháp môn vô tận tích lũy trong ba năm khổ đọc ở Lang Gia Các, bởi vậy từ trên phương hướng này tìm ra một con đường, tuy không dễ dàng, nhưng cũng không phải quá khó khăn, chỉ phải trả giá bằng rất nhiều tâm huyết và tinh lực mà thôi!

Mà quan trọng hơn, Phương Nguyên lại không chỉ muốn tìm ra một con đường.

Hắn còn muốn sửa sang lại sở học sở ngộ, hóa thành một đạo pháp môn kiếm đạo có thể thực hành.

Con đường này rất khó, nhưng Phương Nguyên rất thích.

...

Thường ngày thôi diễn, ngộ kiếm, mỗi khi ánh mặt trời xuất hiện, Phương Nguyên sẽ đi tìm một đạo kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si, cùng hắn đi qua Tuyết Nguyên mờ mịt, từ trong đó lĩnh ngộ ra kiến giải của hắn đối với kiếm đạo, tuy Phương Nguyên đã tìm được con đường chính yếu, nhưng trong một đạo kiếm ý này của Thanh Dương Kiếm Si, lại vẫn ẩn chứa rất nhiều đạo lý vô cùng hữu dụng đối với hắn, thường xuyên khiến hắn hiểu ra nhiều thứ.

Có đôi khi, cũng không khỏi kinh thán trong lòng.

Đây chỉ là Thanh Dương Kiếm Si ba trăm năm trước mà thôi, ai biết hiện tại lĩnh ngộ của người này đối với kiếm đạo đã sâu tới mức nào?

Đây chỉ là một đạo kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si mà thôi, ai biết lĩnh ngộ của bản thân hắn đối với kiếm đạo đã sâu tới đâu?

Mà sau mấy năm trao đổi với kiếm ý, Phương Nguyên lại mượn địa điểm kiếm ý này xuất hiện, tìm được một chỗ núi tuyết, ở đây, hắn nhìn thấy một Kiếm Lư còn đơn sơ, không bắt mắt hơn Kiếm Lư chỗ mình. Kiếm Lư này dựng trên một núi tuyết, nếu không cố ý đi tìm, bất kể là ai nhìn qua, cũng chỉ cảm thấy đó là một khối nham thạch chôn trong tuyết.

Chỉ là, sâu trong đạo ranh giới tuyết thứ chín này, lại tọa lạc trên núi tuyết, phần quyết đoán này thực sự khiến người ta tâm sinh kính ý.

Phải biết rằng, trên núi tuyết và trên bình nguyên, hàn ý chênh lệch rất lớn.

Mà trong Kiếm Lư này, Phương Nguyên nhìn thấy mấy vật cực kỳ đơn sơ, một chén đá không có miệng chén, một khối bia đá đã tổn hại, một chiếc giường đá thô lậu từ đá khắc thành, trong lòng liền minh bạch, đây là nơi năm đó Thanh Dương Kiếm Si luyện kiếm.

Địa điểm cuối cùng được chỉ tới trên bản đồ của Lăng Chiêu, kỳ thật chính là ở đây.

Chỉ là, điểm này hắn không đánh dấu rõ trên bản đồ, chắc coi là một đạo khẩu dụ, lưu truyền trong Ngự Kiếm Tông.

Phương Nguyên cũng từng thử hỏi kiếm ý của Thanh Dương Kiếm Si về vấn đề này, chỉ tiếc đạo kiếm ý này căn bản không nghĩ ra, đối với hắn mà nói, tất cả những gì có liên quan tới kiếm thì mới có ý nghĩa, cái khác cũng đang để bận tâm, hắn căn bản không nhớ còn có Lăng Chiêu này tồn tại, có điều Phương Nguyên cũng lờ mờ đoán ra được, lúc trước Lăng Chiêu chắc từng bái kiến Thanh Dương Kiếm Si, nói không chừng còn là tồn tại giống như kiếm đồng của hắn.

Bí pháp kiếm đạo và những lý luận mà hắn lưu lại trong Ngự Kiếm Tông, đều bắt nguồn từ chỗ Thanh Dương Kiếm Si.

Ads
';
Advertisement