Chương 1166 Một kiếm chiếu sáng Tuyết Nguyên (1)
Kiếm khí đáng sợ cuốn ra chung quanh hơn mười dặm, phủ kín cả một mảng hư không to lớn, mắt thường có thể nhìn thấy từng đạo kiếm khí tinh mịn mà đáng sợ, giống như thủy triều, lại giống như hung thú, từ trong không trung cuốn xuống, cơ hồ muốn nhấn chìm cả con Hồng Loan này.
- Muốn trực tiếp động thủ à?
Ở gần núi tuyết không chỉ có đệ tử Tẩy Kiếm Trì, còn có vô số tu sĩ Tuyết Nguyên quan chiến từ xa.
Từ khi tin tức Phương Nguyên đã rời khỏi chỗ sâu nhất của Tuyết Nguyên được tiết lộ ra, đã dẫn tới sự chú ý của vô số tu sĩ Tuyết Nguyên.
Dù sao trong mười năm này, Phương Nguyên một mình ở Kiếm Lư, dường như bị toàn bộ thế giới lãng quên, nhưng trên thực tế, Tuyết Nguyên này lại chưa bao giờ quên hắn dù chỉ một ngày, Thừa Thiên Kiếm Đạo, đạo thống, thế gia Trung Châu, không biết bao nhiêu người đều hận hắn tới chết, tục truyền đã ra giá cho cái đầu của hắn cao tới mức khiếp người, một đám tu sĩ Tuyết Nguyên, tất nhiên trong lòng cũng ngứa ran, muốn phát tài to.
Chỉ là Phương Nguyên ở sâu trong Tuyết Nguyên, hàn thiên băng địa, lại không ai có thể có quyết đoán tiến vào sau đạo ranh giới tuyết thứ chín tìm hắn, huống hồ Tẩy Kiếm Trì trong mười năm này cũng luôn có Bạch Bào Đệ Tử thường lui tới Tuyết Nguyên, vì không rõ thái độ của bọn họ, trên một trình độ nào đó cũng uy hiếp tới các tu sĩ Tuyết Nguyên, chỉ dám kiễng chân chờ đợi ở ở ngoại vi, lại một mực không ai dám đi vào tìm hắn.
Mà hiện giờ, Phương Nguyên cuối cùng cũng đi ra, các tu sĩ Tuyết Nguyên sao lại không động tâm?
Vì Phương Nguyên đi ra quá nhanh, đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng không thể ở phụ cận đạo ranh giới tuyết thứ sáu hoặc là thứ năm mà ngăn cản hắn, chỉ có thể khẩn cấp triệu tập mọi người, bày ra kiếm trận ở phụ cận đạo ranh giới tuyết thứ ba, phản ứng của các tu sĩ Tuyết Nguyên thì chậm hơn Tẩy Kiếm Trì, lúc này cũng chỉ có thể vội vàng tới chỗ đạo ranh giới tuyết thứ ba, xem xem có cơ hội gì hay không?
Chỉ tiếc là, cho dù chạy đến nơi này rồi, cũng vẫn bị Tẩy Kiếm Trì giành trước.
Trong mười năm này, Tẩy Kiếm Trì có thực lực tiến vào sâu trong Tuyết Nguyên đi truy sát vị lục đạo khôi thủ này nhất, nhưng lại một mực không làm vậy, còn có người suy đoán lục đạo khôi thủ này có phải đã hóa giải mâu thuẫn với Tẩy Kiếm Trì rồi hay không, không ngờ hiện giờ lại vẫn chính diện đối kháng với nhau!
- Vạn nhất chết trong kiếm trận của Tẩy Kiếm Trì, chúng ta chẳng phải công dã tràng à?
Các tu sĩ Tuyết Nguyên lo lắng nhìn một màn trong không trung, trong lòng rất hận sự bá đạo và cường thế của Tẩy Kiếm Trì.
...
Các tu sĩ có nghĩ nhiều tới mấy thì cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Trên núi tuyết, một đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì thôi động đại trận, kiếm ý đáng sợ, phô thiên cái địa, dường như có thể khuấy nát tất cả.
Mà đây chính là Phong Thiên Kiếm Trận trong thập đại kiếm trận của Tẩy Kiếm Trì!
Kiếm trận vừa động, bịt trời khóa đất, ruồi muỗi cũng không thể bay qua!
Tuy hiện giờ người Tẩy Kiếm Trì bố trí canh giữ ở nơi này, ngăn chặn Phương Nguyên, cao nhất chỉ là Bạch Bào Đệ Tử, dù sao với thân phận của Phương Nguyên, vẫn chưa đáng để Nguyên Anh Kiếm Tiên vì một mình hắn mà tạm bỏ mọi chuyện, chuyên môn tới trông chừng hắn nhiều năm, nhưng đây dù sao cũng là kiếm trận từ chín vị áo trắng, tám mươi một vị áo đen tổ thành. Chín vị áo trắng hóa thành hạch tâm kiếm trận, tám mươi mốt vị áo đen thì hóa thành chủ thể đại trận.
Sau khi bố trí loại đại trận này, đó quả thật là uy thế kinh thiên.
Những gì họ nói lúc trước, rõ ràng không phải là giả, kiếm trận này vừa xuất hiện, Nguyên Anh Kiếm Tiên cũng có thể bị ngăn cản.
- Nên thử kiếm rồi...
Mà nghênh đón một mảng kiếm vân đó, Phương Nguyên lại bình tĩnh tới dị thường, mặt không biểu tình, cúi đầu suy ngẫm, giống như đang cân nhắc vấn đề gì đó, cách kiếm trận đã gần như vậy, hắn thậm chí lại không có ý định rút kiếm, quanh người cũng sạch trơn, một tia kiếm khí cũng không có, ngay cả đệ tử Tẩy Kiếm Trì cũng có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn là muốn xông qua kiếm trận, tới đây tìm chết...
Nhưng cũng vào lúc hắn đón đỡ một mảng kiếm trận đó, thậm chí bị kiếm ý ảnh hưởng, hắn đột nhiên lại ngẩng đầu lên.
- Vù!
Không có thần thông thuật pháp gì, cũng không có kiếm chỉ kiếm quyết gì, thậm chí còn không rút kiếm.
Hắn chỉ cứ vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm lại.
Sau đó vào lúc này, nhục thân của hắn dường như đều trở nên hư ảo, giống như không chân thực, biến mất trong thế giới này, chỉ có một đạo kiếm quang từ mi tâm hắn sinh ra, điểm một cái trong không trung, tỏa ra một tia quang mang chói mắt.
Trong một chốc đó, hư không tĩnh lặng, dường như gió tuyết, thiên địa, đều biến mất.
Dường như trong một thoáng đó, tất cả chân thật đều biến thành giả, ngược lại một đạo kiếm quang hư ảo đó lại trở thành chân thật.
Lúc này, dường như thần hồn của mọi người đều bị kiềm hãm, tất cả trước mắt đều trở nên mờ ảo.
Thứ duy nhất còn rõ ràng, chỉ có một kiếm đó!
Một kiếm này vô cùng đơn giản.
Không có biến hóa gì, cũng không có huyền diệu gì, thậm chí còn tỏ ra rất chậm.
Nhưng chính là một đạo kiếm quang chậm như vậy, lại trong nháy mắt xuất hiện trong hư không, chém đến trước kiếm vân.
Kiếm quang và kiếm vân chạm nhau, phát ra một loại thanh âm khiến người ta ghê răng.
Phong Thiên Kiếm Trận giống như một mảng mây bay, phô thiên cái địa, phong tỏa tất cả, so sánh với nó, đạo kiếm quang này thật sự kém xa.
Chương 1167 Một kiếm chiếu sáng Tuyết Nguyên (2)
Nhưng vào lúc đạo kiếm quang này tiếp xúc với kiếm vân đó, liền khoét một mảng kiếm vân này ra một vết lõm, nhìn thì chậm chạp, kì thực lại chỉ trong nháy mắt, vết lõm đó đã vỡ tan, đạo kiếm quang ấy trực tiếp từ trong kiếm vân xuyên qua.
- Vù...
Giống như cắt đậu hủ, không hề có trở ngại, xuyên thẳng qua kiếm trận, sau đó bay về phía hư không đằng sau.
Kiếm quang biến mất, mà kiếm vân đó thì ngưng trệ trong hư không.
Thanh âm đại trận vận chuyển, thanh âm kiếm khí khuấy động, thậm chí còn bao gồm cả tiếng hét giận dữ của đệ tử Tẩy Kiếm Trì trong kiếm trận, tất cả đều biến mất!
Thiên địa là một mảng yên tĩnh!
Rồi ngay sau đó, kiếm trận đã ngưng trệ không nhúc nhích trong không trung đột nhiên vỡ ra làm hai, giống như một con thuyền cực lớn vỡ ra từ giữa, nghiêng sang hai bên, mà sau khi nghiêng tới trình độ nhất định, lại đột nhiên liên tiếp nổ tung, vô số bóng trắng, kiếm gãy ánh sáng vỡ, kèm theo tiếng rít khó có thể hình dung bắn ra bốn phương tám hướng.
Loại tình cảnh này kéo dài tới khi mây mù tan ra, chỉ còn lại hư không trống rỗng.
Thần hồn của mọi người ở chung quanh đạo ranh giới tuyết thứ ba giống như bị chém đi một nửa.
Mà lúc này, Phương Nguyên vẫn mặt không biểu tình, quay đầu lại, chỉ nhìn về phía hư không đã trống không vô vật một cái, sau đó điều khiển Hồng Loan dưới tay, bay thẳng ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Đi rất dứt khoát lưu loát, chỉ chừa lại một đống hỗn độn.
- Chuyện gì thế?
- Hắn vừa rồi dùng kiếm gì vậy?
- Đây là yêu pháp à?
Cho tới khi Phương Nguyên đã đi rồi, một đám tu sĩ Tuyết Nguyên mới có phản ứng, giống như vừa từ trong ác mộng tỉnh lại, thần hồn về lại trong nhục thân, lúc này mới ý thức được Phong Thiên Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Trì đã bị phá, ai nấy vừa kinh vừa sợ, không ngờ không nhớ nổi kiếm trận vừa rồi là bị Phương Nguyên phá như thế nào, cố gắng nhớ lại, cũng chỉ có thể nghĩ đến một đạo kiếm quang sáng chói cả Tuyết Nguyên đó.
- Người đó... Lục đạo khôi thủ kia, hắn phá kiếm trận của chúng ta à?
- Sao có thể... Một kiếm đó rốt cuộc là kiếm gì?
Càng hoảng sợ hơn là các đệ tử của Tẩy Kiếm Trì, đại trận của bọn họ bị phá, ngã dúi ngã dụi, lại phát hiện mình không bị thương, nhưng không biết vì sao, ai nấy không ngờ đều cảm thấy tay chân như nhũn ra, kiếm ý trong lòng nhất thời hoàn toàn không thể ngưng tụ lại.
Loại cảm giác này, so với cảm giác Phong Thiên Kiếm Trận bị phá thì càng khiến người ta hoảng sợ hơn.
Đó là kiếm gì, không ngờ có thể đánh tan kiếm ý của chúng ta?
- ...
Mà lúc bên dưới là một mảng hỗn loạn, trên Tuyến Nguyên, trong hư không cách đó không xa, chính là phương hướng Phương Nguyên trước khi đi nhìn lại, có hai vị lão tu khí cơ lạnh lùng đang đứng, một vị trong đó mặc áo lam, đầu đội mũ tím, trong tay cầm một thanh trường kiếm đồng đen có hoa văn mây, nhìn phương hướng Phương Nguyên rời đi, không nói tiếng nào, ánh mắt dường như có chút trầm thấp.
- Cố lão hữu, ngươi gọi ta tới là để xem hài tử này à?
Mà bên cạnh lão giả đội mũ tím này là một lão giả mặc áo bói toán, nhìn thì vô cùng già nua, dùng từ tuổi già sức yếu để hình dung hắn thì dường như vẫn còn quá trẻ, râu tóc đã trắng tới phát sáng, nhưng khi mở miệng nói chuyện, lại có thể nhìn thấy một hàm răng trắng sáng mà hoàn chỉnh, hắn híp mắt lại, cũng nhìn về phương hướng Phương Nguyên rời đi, cười ha ha, thanh âm lộ ra bình thản mà minh mẫn.
- Vốn ta còn lo mình nhìn không quá rõ, cho nên mới gọi ngươi tới cùng nhìn!
Lão giả mũ tím thản nhiên nói:
- Có điều nhìn thấy một kiếm này, liền cảm thấy gọi ngươi tới là dư thừa!
- Ha ha, hối hận à?
Lão già tóc trắng đó cười nói:
- Chắc cũng không ngờ, từ sau vị kiếm si kia, mới chỉ ba trăm năm lại tái hiện một người đi theo kiếm đạo đó? Các ngươi tu kiếm tâm, người ta tu tâm kiếm, các ngươi dùng vạn vật làm kiếm, người ta lại kiếm trảm vạn vật, ha ha, đây chính là đối đầu trời sinh, tuy nói cũng có chút đương nhiên, nhưng lại tự có lộ số của hắn, việc tương lai không khó đoán, nếu kẻ này có thể tiếp tục đi trên kiếm đạo, địa vị siêu nhiên thống lĩnh kiếm tu thiên hạ của Tẩy Kiếm Trì e là khó bảo toàn...
Hắn vừa nói còn vừa lộ ra có chút vui vẻ, bỡn cợt:
- Nếu không gọi lão phu tới đây, ngươi để bảo vệ địa vị của Tẩy Kiếm Trì, có thể sẽ một kiếm giết tiểu nhi này, trảm thảo trừ căn, nhưng do ta cũng tới xem nên không tiện!
- Lão già ngươi đừng có nói linh tinh!
Lão giả mũ tím bị trêu chọc, cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Kiếm đạo này của bọn họ kỳ thật vẫn là tử lộ, nghịch thế mà đi, chung quy vẫn đi tới tuyệt lộ, nếu ở thời bình, chỉ dựa vào lý niệm này của bọn họ, có thể xưng là tà kiếm, tuyệt kiếm, nhưng dù sao hiện giờ đại kiếp cũng đã buông xuống, Tẩy Kiếm Trì không nhỏ mọn như vậy, sẽ không vì tranh đua lý niệm mà hủy một đạo Tiên Miêu!
Lão già tóc trắng cười tủm tỉm nhìn hắn, cũng không nói gì.
Một lát sau lão giả mũ tím mới lại thản nhiên nói:
- Cho dù vì kiếm đạo chi tranh mà muốn giết hắn, cũng phải đợi sau đại kiếp!
Lão già tóc trắng bật cười:
- Đây mới là lời nói thật, đi thôi, chúng ta cũng nên tới Nam Hải rồi!
Mười năm gió tuyết đúc tâm kiếm, để nay thử phá phong thiên!
Một kiếm phá Phong Thiên Kiếm Trận của Tẩy Kiếm Trì, Phương Nguyên ngồi Hồng Loan Hồng Loan, một đường tiến về phía trước.
Chương 1168 Luyện thần hóa anh (1)
Ra khỏi Tuyết Nguyên, vào Tuyết Châu, gió tuyết của Tuyết Nguyên đã bầu bạn với hắn mười năm dần dần bị bỏ lại phía sau, mà ở chung quanh, cuồng phong biến mất, linh khí bình thản mà ôn thuần cũng dần dần trở nên dư thừa, giống như nước biển ấm áp bao phủ lấy hắn, nhục thân của hắn cơ hồ giống có chút đói khát hút những linh khí này vào, sau đó cuồn cuộn như thác, vận hành trong kinh mạch, chạy trong tứ chi bách hài.
Mà điều này cũng khiến tu vi đã lâu không có biến hóa của hắn dần dần trở nên linh hoạt.
Trong mười năm này, thân ở Tuyết Nguyên, linh khí bị gió tuyết khuấy cho hỗn loạn, khó có thể thổ nạp, hơn nữa Phương Nguyên chuyên tu ở kiếm, cũng không suy nghĩ tới tu vi, khiến cho một thân tu vi này của hắn vẫn giống như trước đây, Kim Đan thất trọng...
Cho tới hiện tại, rời khỏi Tuyết Nguyên, nghênh đón linh khí dư thừa, tu vi cũng bắt đầu bắt đầu.
Áp chế đã lâu, hiện giờ không ngờ giống như núi lửa, mãnh liệt khó dừng.
Cảm nhận được sự biến hóa của pháp lực trong cơ thể, Phương Nguyên ngưng thần suy nghĩ:
- Lúc trước Cửu cô nói ta ít nhất phải kết thành Chí Tôn Nguyên Anh mới có tư cách vào Nam Hải, mà nay Nam Hải đã hiện mây đỏ, khi đến, ta lại vẫn chỉ là Kim Đan thất trọng, tuy ta tự mình tôi luyện ra một đạo tâm kiếm này, cũng đã có tư cách tiến vào Nam Hải, nhưng nếu đã đáp ứng bọn họ phải dùng thân Nguyên Anh mà đến...
Hắn chậm rãi mở mắt, trên mặt hiện ra một tia lạnh lùng:
- Vậy ở trên đường kết Nguyên Anh đi!
...
Trong lòng vừa xuất hiện suy nghĩ này, liền hít sâu một hơi, linh khí chung quanh bắt đầu ùa vào trong cơ thể.
Từ lúc ở Lang Gia Các đọc sách ba năm, hắn đã lĩnh ngộ được rất nhiều, đạo tâm thông minh, lại thêm căn cơ của hắn hùng hậu, vốn đã có nội tình để tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong, hiện giờ về nơi linh khí đầy đủ, liền trực tiếp có cơ sở và điều kiện để đề thăng tu vi.
Bắt đầu từ lúc ngồi ngay ngắn trên lưng Hồng Loan, thổ nạp ngụm linh khí đầu tiên, pháp lực đã bắt đầu nhanh chóng đề thăng, mỗi một lần thổ nạp, liền có linh khí cuồn cuộn ùa vào cơ thể, tu vi bình thường giống như mở kênh dẫn nước, trong thiên địa, linh khí vô biên, nhưng nhục thân lại sức chứa có hạn, phải đạt tới đủ cảnh giới mới có thể nạp thêm được nhiều linh khí, nhưng Phương Nguyên hiện giờ lại khác.
Hắn ở trong Tuyết Nguyên mười năm, nhục thân giống như cái động không đáy,có thể cắn nuốt linh khí vô biên.
Mà điều này cũng khiến mỗi một lần hắn thổ nạp, tu vi lại tăng vọt, giống như hoàn toàn không có cực hạn.
...
Từ lúc ra khỏi Tuyết Nguyên, tiến vào Tuyết Châu, hắn vẫn chỉ là cảnh giới Kim Đan thất trọng.
Nhưng đi qua Tuyết Châu, đến biên giới Lôi Châu, pháp lực của Phương Nguyên đã tăng lên, đạt tới cảnh giới Kim Đan bát trọng.
Mà lúc xuyên qua Lôi Châu, đến Trung Châu, Phương Nguyên đã là cảnh giới Kim Đan cửu trọng.
Qua Trung Châu, khi đi qua Hoàng Châu, hắn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan đỉnh phong.
Sau đó, Phương Nguyên dốc lòng minh ngộ, để mặc Hồng Loan chở hắn bay tới Nam Hải, bản thân thì ngưng thần tiềm tư, từng dòng suy nghĩ chìm nổi trong lòng hắn, thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến trình độ cao nhất, bắt đầu xuất hiện vô số biến hóa, mà vô số biến hóa này tuôn ra quanh người Phương Nguyên, dần dần dẫn động thiên tượng, khiến cho nơi Phương Nguyên đi qua, trời đất khói mây đều xuất hiện vô số biến hóa tương ứng.
Ầm ầm!
Bên cạnh hắn có mây đen ngưng tụ, sấm chớp đùng đùng, đan vào như kiếm.
Thỉnh thoảng, Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên hóa thành thủy tướng, trong mây đen liền có mưa cuồng bạo rơi xuống, từ bắc tới nam, thỉnh thoảng Huyền Hoàng Nhất Khí của Phương Nguyên lại biến thành hỏa tướng, khắp cả hư không liền xuất hiện lưu hỏa, vắt ngang mấy trăm dặm, giống như Hỏa Thiêu Vân.
Lại có lúc, Phương Nguyên dẫn động kiếm ý, mười năm ma luyện trong gió tuyết, ẩn chứa hàn ý vô tận.
Trong thiên địa, lại có tuyết lớn bay tán loạn, phất pha phất phới.
Lại thỉnh thoảng, Phương Nguyên hóa thành mộc tướng, một thân sinh khí dư thừa, theo gió mà đi, nơi đi qua, trên núi hoang trụi lủi, bắt đầu mọc ra từng mảng mạ non, rừng sâu vốn đã xanh um tươi tốt lúc này lại điên cuồng sinh trưởng, cự mộc trăm năm lúc này lại cao thêm một hàng, giống có người cầm bút vẽ loạn trong một mảng thiên địa này.
Sau đó, pháp lực hắn hóa thành kim tướng, dẫn động khoảng sản trong núi vang ong ong...
Một đường tiến về phía nam, Phương Nguyên kéo theo biến hóa thiên tượng mà đến.
- Lúc trước ta vào Tuyết Nguyên, vốn là để tìm được Bất Động Kiếm Tâm, nhằm chịu tải biến hóa vô cùng của Huyền Hoàng Nhất Khí, kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, nhưng cuối cùng, ta lại phát hiện kiếm tâm không cần kết thành, cũng tu ra một đạo tâm kiếm không có gì là không chém được, phương pháp kết anh trước kia không còn tác dụng, tâm kiếm xuất phát từ đạo tâm, bất kể là như thế nào, ta cũng coi như tìm được 'nhất' này của mình!
- Dùng đạo lý tu hành mà nói, một đạo tâm kiếm này cũng có thể giúp ta thành tựu Nguyên Anh!
- Chỉ là nếu dùng Bất Động Kiếm Tâm để kết anh, trở thành Chí Tôn Nguyên Anh, mà nếu tâm kiếm kết anh...
Trong biến hóa thiên tượng vô biên, Phương Nguyên phân ra một dòng thần niệm, vận chuyển Thiên Diễn Thuật để thôi diễn.
Qua một lúc, Phương Nguyên mở mắt, nhìn mây trôi nhanh chóng lui về phía sau ở chung quanh, dần dần có minh ngộ.
- Kiếm tâm có thể kết anh, tâm kiếm cũng có thể kết anh!
- Chỉ là phương pháp có chút khác nhau.
Hắn hít sâu một hơi, đạo lý rõ ràng mà sáng tỏ đã hiện lên trước mắt hắn, giống như một bức họa.
Chương 1169 Luyện thần hóa anh (2)
Kiếm tâm và tâm kiếm đã đi lên hai con đường kiếm đạo khác nhau.
Nhưng đại đạo gần nhau, kiếm lý tương thông, tâm kiếm hắn tu luyện ra cũng là 'nhất' đó.
Mà dùng lý niệm tu hành mà luận, kiếm tâm có thể giúp hắn kết anh, tâm kiếm cũng có thể giúp hắn kết anh, chỉ là phương pháp kết anh lại có chút khác nhau, chỉ có điều, những chi tiết tu hành này với học thức hiện tại của Phương Nguyên, cộng thêm Thiên Diễn Thuật của hắn, rất dễ dàng có thể tìm ra một con đường, cũng cũng có thể giúp hắn phá cảnh, cũng có thể khiến hắn thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh...
- Nếu như thế, vậy thì không kéo dài nữa.
Trong lòng lẳng lặng lĩnh ngộ, hiểu rõ phương pháp tu hành, Phương Nguyên hít một hơi thật sâu.
- Vạn biến chi biến, ngưng luyện vi nhất!
Theo một tiếng hô khẽ, tay trái dùng ngón tay làm bút, ở trong không trung vẽ ra từng đạo phù văn kỳ dị mà phức tạp, tay phải lại bấm một đạo kiếm quyết, sau đó hai mắt trợn trừng, một thân pháp lực sôi sục, từ thiên linh cái bắn thẳng lên trời.
Một thân pháp lực đó vừa vào trong không trung, liền trình hiện ra biến hóa vô cùng.
Gặp gió hoá gió, gặp nước hóa nước, gặp núi nhập thổ, gặp mộc mà sinh, gặp kim mà thành kim...
Giống như một thân pháp lực này của hắn sắp dung nhập vào trong thiên địa, tiêu tán trong vô hình.
Loại trạng thái này giống như là tán công vậy.
Nếu có người thường ở đây, có thể cảm nhận được rất rõ ràng, tu vi hiện giờ của Phương Nguyên đang nhanh chóng biến mất, từ Kim Đan đỉnh phong, hạ xuống nhất trọng nhị trọng, sau đó lại rút về cảnh giới Trúc Cơ, tới cuối cùng, thậm chí biến thành cảnh giới Luyện Khí, mà khí tức đó vẫn đang không ngừng tán vào trong thiên địa, không ngờ khiến cho tới sau cùng trở thành giống như một phàm nhân, chỉ còn một khối nhục thân.
Thậm chí khối nhục thân đó, sinh cơ cũng không ngừng biến mất, càng lúc càng yếu.
Nhưng đến cuối cùng, Phương Nguyên đã xen vào giữa sinh tử, mi tâm hắn hơi nhíu lại.
Đột nhiên, một đạo kiếm quang bay lên, xoay quanh trên đỉnh đầu hắn.
Mà đến lúc này, những pháp lực đã tán vào trong thiên cũng bắt đầu điên cuồng tụ về.
Từng tia từng tia, từng dòng từng dòng.
Ngưng tụ chung quanh đạo kiếm quang đó, càng tụ càng nhiều.
Vì trước đây những kiếm quang này đều tán vào trong thiên địa, mà nay trở về, cũng giống như dẫn theo thiên địa trở về.
Khắp cả thiên địa đều lấy Phương Nguyên làm trung tâm, không ngừng xoay tròn.
- Thiên địa như lò lớn, luyện thần hóa anh cho ta!
Khi pháp lực chung quanh điên cuồng tụ về, dẫn động cả thiên địa, khiến cho chung quanh Phương Nguyên đã là một mảng thiên tượng cuồng bạo, tay trái Phương Nguyên phù chỉ, tay phải bấm quyết, chậm rãi tụ lại trước người, tới cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Ầm!
Động tác của hắn rất nhẹ, nhưng biến hóa lại rất lớn.
Khi hai ngón tay vừa tiếp xúc, trên thiên linh cái của hắn, bỗng nhiên có một đạo linh quang hiện lên.
Một cái bóng mờ mờ xuất hiện trong không trung, mặt mày quần áo đều giống hệt bộ dạng bình thường của Phương Nguyên.
Đây chính là thần hồn của Phương Nguyên.
Thần hồn lấy nhục thân làm chỗ ở, chỉ là một cỗ tử linh khí, nếu là phàm nhân, sau khi thần hồn lìa khỏi xác, gió thổi qua là tan, người tu hành khiến nhục thân lớn mạnh, tẩm bổ thần hồn, khiến cho thần hồn cường đại hơn xa phàm nhân, nhưng cũng không thể tự tiện rời xác, nếu không một khi ly khai nhục thân, bất kể là mưa gió lôi điện hay là quang ảnh ấm lạnh, đều có thể tạo thành một số thương tổn đáng sợ đối với thần hồn, khó có thể điều dưỡng lại.
Nhưng Nguyên Anh lại phải chuyên dùng thần hồn rời xác, tiếp nhận tôi luyện, tìm kiếm biến hóa.
Mà theo sự khác nhau của loại biến hóa này, Nguyên Anh cũng có phẩm cấp khác nhau.
Người kém nhất, Nguyên Anh như quỷ, sợ ánh sáng sợ lửa, thậm chí có thể bị huyết khí mãnh liệt bức tan, đây là Quỷ Anh.
Hạng người Quỷ Anh, tương tự như kiếm tu, Nguyên Anh cơ hồ không dám rời thể xác.
Cho dù rời khỏi xác, lực lượng cũng không đủ, thậm chí còn không cường đại bằng lúc ở nhục thân.
Tiếp theo, Nguyên Anh giống như linh thể trong truyền thuyết thế gian, có thể rời xác dạo chơi, nắm giữ lực lượng cường đại, cũng không bị ánh sáng và binh đao tầm thường gây thương tích, lại càng không e ngại khí huyết của con người, thủ đoạn giữ mạng cũng mạnh hơn nhiều, còn có thể thi triển thần thông, chỉ là sau khi Nguyên Anh rời xác, thần thông thi triển ra lại không khác biệt lắm với khi Nguyên Anh ở trong nhục thân, thực lực đề thăng cũng hữu hạn, bởi vậy chỉ có thể coi là Linh Anh.
Mà trên Linh Anh chính là Thần Anh.
Người tu thành loại Nguyên Anh này, đã có thể một niệm du hành khắp nơi, tung hoành trong thiên địa, giống như thần minh.
Có thể nói, thế gian người tu hành vô số, đại bộ phận đều là Linh Anh, một bộ phận nhỏ là Thần Anh, mà Quỷ Anh lại là một loại tồn tại cực kỳ hiếm thấy, chỉ có một số người thiên tư không đủ, thọ nguyên sắp hết, không cam lòng cứ vậy mà thân tử đạo tiêu, muốn có thêm chút thọ nguyên ít tới đáng thương mới thử tu luyện thành Quỷ Anh, mà Nguyên Anh bực này, có cũng như không, cho nên cũng bị người ta coi là Ngụy Anh.
Cảnh giới Thần Anh, trong tu sĩ Nguyên Anh mới có thể được coi là cao thủ thiên kiêu.
Thần Anh tất nhiên vẫn không phải là mạnh nhất.
Mạnh nhất chính là Chí Tôn Nguyên Anh, còn được gọi là Tiên Anh!
Thành công tu luyện ra Nguyên Anh gần như là bất tử bất diệt, trên có thể lên chín tầng trời, dưới có thể xuống Hoàng Tuyền địa phủ, rời khỏi thân xác chu du mười vạn dặm, trong một ý niệm thần thông bay ra.
Chương 1170 Đến Nam Hải rồi (1)
Không phải thần binh lợi khí thì không thể gây thương tổn, không phải thần pháp tiên trận thì không thể vây khốn, thậm chí còn bởi vì quá cường đại, có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tâm thần của người khác, khiến người thấy phải cúi đầu áp tai, tựa như hung thú hạ cấp nhìn thấy tiên thú, trên khí cơ đã có thể khiến người ta thần phục.
Nguyên Anh bực này mới có thể xứng với hai chữ "Chí Tôn"
Quan trọng hơn là sau Nguyên Anh, còn có cảnh giới Hóa Thần.
Tục truyền trừ Chí Tôn Nguyên Anh và một số ít Thần Anh ra, cơ hồ không có người có thể chạm đến cảnh giới này.
Nói cách khác, chỉ cần không phải kết thành Chí Tôn Nguyên Anh, như vậy con đường tu hành cũng đi tới điểm cuối rồi.
Chỉ có Chí Tôn Nguyên Anh và một bộ phận nhỏ Thần Anh may mắn mới có cơ hội chạm đến con đường phía sau.
Phương Nguyên muốn kết anh, đương nhiên phải kết Chí Tôn Nguyên Anh.
Dù sao, hắn trời sinh đã mạnh hơn!
Phương Nguyên vừa đi vừa tu hành, dẫn động thiên tượng, kéo theo thiên tượng nhắm thẳng tới Nam Hải.
Một phen thanh thế này đã kinh động bát phương.
Không biết có bao nhiêu tu sĩ, bị một phen mưa gió này kinh động, trốn vào trời cao, nhìn trộm từ xa.
Chỉ là con Hồng Loan này tốc độ quá nhanh, giống như một luồng sáng đỏ xẹt qua chân trời, khi những người này bay lên trời cao, nhanh nhất cũng chỉ là nhìn thấy một cái bóng, đại bộ phận người thì chỉ có thể nhìn thấy một mảng mưa gió lưu lại trong không trung, ngay cả cái bóng của hắn cũng không nhìn thấy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn mưa gió vắt ngang trong thiên địa, trong lòng vô cùng kinh ngạc, không biết là người nào lưu lại.
Mà còn nhanh hơn hồng quang này là tin tức Phương Nguyên ra khỏi Tuyết Nguyên.
- Kẻ này cưỡi Hồng Loan mà đi, một ngày mười vạn dặm, nhắm thẳng tới Thiên Nam, chắc là vì Hồng Thiên Hội!
Một tin tức còn bí mất hơn, thông qua thông đạo bí mật của các đại đạo thống, các đại thế gia trên Tuyết Nguyên, nhanh chóng truyền tới tay các đại đạo thống Cửu Châu, mà một số đạo thống thế gia vẫn đang âm thầm chú ý tới Phương Nguyên cũng lập tức trở nên náo nhiệt.
- Hắn không ngờ vẫn còn dám ra ngoài...
- Nhịn hắn mười năm, cuối cùng cũng đợi được tới ngày hắn rời khỏi Tuyết Nguyên!
- Ha ha, vốn tưởng rằng hắn sẽ phải trốn ở Tuyết Nguyên cả đời, cuối cùng vẫn ra ngoài!
Những đạo thống thế gia trên Tuyết Nguyên từng có liên quan tới Phương Nguyên là chú ý tới hắn nhất.
Trừ bản thân họ ra, không ai biết tổn thất của bọn họ mười năm trước nặng tới mức nào, cũng không ai có thể tưởng tượng được hận ý của bọn họ đối với Phương Nguyên sâu đậm đến đâu.
Trong thời gian mười năm, không biết có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của Phương Nguyên, chỉ là hắn một mực ở trong Tuyết Nguyên, không tiện mà thôi.
Hiện giờ, hắn cuối cùng cũng rời khỏi Tuyết Nguyên, tất nhiên không thể thiếu được một phen động tác của bọn họ.
- Bắt tiểu nhi đó...
- Tìm cơ hội, giữ hắn lại Trung Châu...
- Bích Phong Hạp là cơ hội, xem có thể ngăn chặn được hắn không!
Trong nhất thời, cao thủ, tử sĩ, thậm chí là một số sát thủ mà các gia tộc ra giá cao mời đến đều lập tức hành động sau khi nghe thấy tin tức, tìm kiếm cơ hội, nhưng không ngờ là, tốc độ của Phương Nguyên quá nhanh, con Hồng Loan đó khi ở trên Tuyết Nguyên đã thể hiện ra tốc độ đáng sợ như vậy, mà nay rời khỏi Tuyết Nguyên, lại càng như cá gặp nước, đi qua hư không quả thực còn nhanh hơn tia chớp.
Rất nhiều người khi có được phương hướng của Phương Nguyên, vội vàng bố trí phòng thủ trong không trung, nhưng vừa chọn chuẩn đường hắn sẽ đi qua, liền nhìn thấy hắn sớm đã đi qua từ lâu rồi, cũng có người nhìn thấy mưa gió hắn lưu lại, bố trí phòng thủ trước, khó khăn lắm mới có thể ở nửa đường cản hắn lại, nhưng còn không chờ đại trận mở ra, liền nhìn thấy một cái bóng đỏ bay qua trời cao.
Dù sao những đạo thống, thế gia này cho dù ở trong lòng có hận Phương Nguyên muốn chết, cũng không thể minh mục chương đảm mà dẫn cả tộc tới chém hắn, thậm chí ngay cả cao thủ trong tộc, để tránh dẫn lửa thiêu thân, cũng sẽ không đến đối phó hắn ở ngoài sáng, còn có một số người thông minh, không cố ý an bài kế hoạch gì để đối phó Phương Nguyên, nguyên nhân chính là có Tiên Minh ở bên trên nhìn chằm chằm, không cho phép bọn họ tùy tiện bóp chết Tiên Miêu của giới tu hành.
Cũng chính bởi vậy, bọn họ xuất động không ít người, trong đó cũng có mấy vị cao thủ, nhưng dưới tình huống tốc độ của Phương Nguyên nhanh như vậy, muốn giữ lại Phương Nguyên là rất khó, đừng nói tới cái gì mà bới móc làm khó dễ, căn bản ngay cả đối mặt chào hỏi cũng chẳng được.
- Đáng giận thật, Hồng Loan đó rốt cuộc là pháp bảo gì mà tốc độ lại nhanh như vậy?
- Chuyên đúc ra để chạy thoát thân à?
Các tu sĩ nghe nói Phương Nguyên rời khỏi Tuyết Nguyên, căm giận mà đến, lại ngay cả cái bóng cũng chẳng sờ tới, tất nhiên càng tức giận hơn.
Cũng có người nghĩ tới một điểm, nộ khí càng tăng lên:
- Tiểu nhi này rời khỏi Tuyết Nguyên, nếu lặng lẽ mà đi thì cũng thôi, đã thế lại muốn làm ra thanh thế lớn như vậy, công khai lướt đi trên đỉnh đầu chúng ta, là đang khiêu khích chúng ta à?
- Đúng, đúng, hắn có pháp bảo như vậy, tốc độ nhanh một cách đáng sợ, nếu còn ẩn tàng khí tức, ai có thể tìm được hắn chứ?
- Lại cứ thích một đường khuấy gió kéo mưa, khiến chúng ta biết hắn đi qua, lại không đuổi kịp, thế không phải là đang thị uy với chúng ta thì là gì?
Lúc những người không chặn được Phương Nguyên lên tiếng tức tối, tin tức Phương Nguyên rời khỏi Tuyết Nguyên, tới thẳng Nam Hải cũng truyền ra, không biết có bao nhiêu người chú ý tới việc này, cũng không biết có bao nhiêu người đang vội vàng thương nghị gì đó.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất