Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh)

 

Nhìn thấy một màn này, mọi người tại đó không khỏi trợn to hai mắt. 

“A... không! Cánh tay của tôi, cánh tay của tôi..” 

Tiếng kêu thảm thiết của Thân Nguyên lập tức vang khắp cả Hợp Hoan Tông. 

Thân Nguyên nằm mơ cũng không ngờ, cánh tay của ông ta lại bị con kiến trong mắt ông ta chém đứt. 

Dương Chấn lại nhảy vọt lên, bắt lấy Thần Vương Kiếm, anh không để tâm tới Thân Nguyên đang biến sắc, trực tiếp đánh giá Thần Vương Kiếm trong tay. 

Lúc cầm nó lập tức có một cỗ linh lực mạnh mẽ ập tới, thần kỳ như trong lời đồn, nó có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của người cầm nó. 

Có điều, so với Thiên Tử Kiếm ở tay kia của anh, vẫn yếu hơn một chút. 

Hơn nữa Thần Vương Kiếm của lúc này bị một kích vừa rồi chém mẻ một lỗ nhỏ. 

Sau đó, ánh mắt của anh nhìn sang Thân Nguyên, trêu tức: “Thần Vương Kiếm chẳng qua chỉ có vậy” 

Nghe thấy lời này, khóe miệng Thân Nguyên giật giật, ông ta thế nào cũng không ngờ, Thần Vương Kiếm mang tới vinh quang vô hạn cho ông ta, ở trong mắt Dương Chấn lại giống như một thanh đồng nát không đáng bao nhiêu. 

Nhất là khi nhìn thấy chỗ mẻ bị chém của Thần Vương Kiếm, khiến ông ta rất sửng sốt, nghe nói Thần Vương Kiếm này căn bản không thuộc về nơi này. 

Nhưng Thần Vương Kiếm thần bí khủng bố như thế, lúc này vẫn bị chém mẻ. 

Ông ta không cam tâm, căn bản không thể chấp nhận sự thật này, ông ta lớn tiếng chất vấn: “Oắt con, cậu rốt cuộc là ai? Cậu chắc chắn không phải tới từ giới thế tục, cho dù là cường giả của thượng giới cổ võ, sợ rằng cũng sẽ không sở hữu kiếm có thể chém mẻ được Thần Vương Kiếm..” 

Dương Chấn hừ lạnh nói: “Câu hỏi này, đời này ông không có cơ hội được biết rồi!” 

Sau đó, anh nhấc Thiên Tử Kiếm trong tay lên chuẩn bị một kiếm lấy mạng Thân Nguyên. 

“Khoan đã!” 

Thân Nguyên vội gào lên. 

Ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Chấn, lúc này đã không còn sức đánh trả, vì thế buông bỏ sĩ diện, trực tiếp cầu xin Dương Chấn: “Cậu... xin cậu cho tôi một con đường sống, Thần Vương Kiếm và cả Hợp Hoan Tông từ nay trở đi là của Dương Chấn cậu, tôi lập tức rời khỏi nơi này, bảo đảm sau này sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa!” 

Dương Chấn hơi sững người, nhìn Thân Nguyên giống như nhìn kẻ ngốc: “Tại sao tôi phải tha mạng cho ông?” 

Thân Nguyên bị hỏi khựng lại, gương mặt đỏ bừng. 

Ông ta cũng biết, đây là tồn tại căn bản không trêu chọc nổi, lập tức ông ta hối hận vô cùng, trong lòng thầm mắng mình mơ hồ, nếu biết sớm sẽ rơi vào kết cục như này, lúc đầu đã kêu Thân Vạn Dương ngoan ngoãn đưa vợ con của Dương Chấn trở về rồi. 

Vốn thấy hai mẹ con chỉ là người của giới thế tục, ông ta căn bản không để trong lòng, đâu có ngờ lại mang tới họa diệt môn cho cả Hợp Hoan Tông. 

Nhưng ông ta cũng biết rõ, bây giờ có hối hận nữa cũng vô dụng, bởi vì khí tức tử vong đang tới gần. 

Vì để sống, ông ta trực tiếp buông bỏ tất cả tôn nghiêm, chọn quỳ ở trước mặt Dương Chấn, hơn nữa tát mình bốp bốp mấy cái. 

eyJpdiI6Im5LNWgxc3pwSVBkY1ZqMTMrRWFuU3c9PSIsInZhbHVlIjoibU9qTHhQMEo2NUI0bVVQYkZ1ZTVYa0NPdlc3NFJJZklmenEyVjFqdVJOem5OeG0yZ0Jqa3NyXC90cSs0dFdQVDhCZTlocGdhV1NWam1KY3plXC9qNWRnbldlVllNaUdtODNNNHQxcUlEZGxWN0xtc3JJTTFrZEs0UElYeG1BeXZXOFFyWTJyRG83WWR0VFlJc0JCWGdQb0FqOUxsWHhMVGh0c2FUbCtMbzVkK0FtZ2V1NHZwNnFXQUxhZkx0WUN4NEhIQ1cxK0NEcXVwUXpTT241ZFhTWjd3OUJoTlN2Vkx3VlFSaHhZYndPU3hNdTNaY3NjUElcL0p1K0haQStWWHI3aGNycVwvXC9vWnRURU42dU9MVm1ZbU45bDNhSDNFazFnNlhlVEpramdrMGRvMGdGeDRjUExza3Vsd1VZSDRhR0V0T0VOaVZBZnBzRjB3RUJMRVR1WnhGQXcwNWtBTENod3pscmZUUTRhdFNhbDNVcWtoTUNlQ21kUWp5S2Q5U21rMWZ5bHlZVzRmNGFaUERjcTd2OEVBTE56T200WlljbXgyOWtndWVscWpwTElWZjE1cCttVks3b0Z0cTZmS0JCMk9FemFUK0NNNWViMFJSSVMyRUFsaWdSWFVLVzdUWkZtRkw4VFJKY2tJWTlKV2xJa3RMWGM4cXU5Wm83eWg0XC9ZbGxnOVhadzJKTnZUeTVmMVVPXC8yXC84dVFLdW4yeDQzelQrNURmKzhvS2Vic1U9IiwibWFjIjoiZTlmNjdiNGUxMjc5MzE3ZDMyM2JkZGE4MGFhZjI1MjgyYWIxYWJkMTM4NmY1YjEzMWJkM2YxYmI0N2M1MzYwZSJ9
eyJpdiI6IklhRnBvTG5rQ20zS3lqKzBVSFB6MWc9PSIsInZhbHVlIjoicWZDZUZcLzhCMUxXbjNucE9HbWFDZGJURTduRThzU1F2S3dqNmVoTXR4NnZ3djZSNExhYncwK0FMZTFseWxCTURLdmRPU2NWUlRwY1Ywb3Z1UmhZNVJtVmJsQ1FSTjAzdU1cLzBNM3doZmRESittNzZlSHJIKzJlT1IrcktrQXRmS0I0Sm1VaVhMdCttWFNTUVZZTFllTWRBeEhuMUpDUWhlejZzNE9JV3RzWWJrWWc3K2tQcm5QQkFsa25oSERxSkZhY1I2MlwvYlErSE0rQW5nN3I4aFhHdWJheXhkdTM3QVJBTGFlSnVJd1ltNmMzR0szaXZobFZaUzhiUEZNRTJ6cjZVZlJoOHRrZjhmUHlBZlwvemJRS3B1QTJTZktFWFBHeXFubFFLNnFHQ3RuMnhxQ3ZXZjZNcXdLVVNnQ2lUWndVWWVBcG9ROG9aUldNZEtkazhOZVVLYnFMQTZCbXdhdHJDZ1JISzlnSDJxUT0iLCJtYWMiOiIzNzc1YTYwODA5OThmNGQ2YWEzNTdlMmUyZWRlMDJlMDE1MWIwNDM3ODkzNDFkMDA2MGRiZmUyNmEwODAyMTlmIn0=

“Bây giờ tôi thừa nhận tôi thua rồi, chỉ xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng!”

Ads
';
Advertisement