Dương Chấn phát hiện tuy nhục thân của Thân Nguyên không thể đánh tan nhưng sau vài chưởng mãnh liệt liên tiếp, khí tức của Thân Nguyên đã càng lúc càng yếu, điều đó chứng tỏ nhục thân của Thân Nguyên căn bản không đạt tới cảnh giới đánh không chết như ông ta nói.
Dương Chấn giơ tay lên lần nữa, cười lạnh nói: “Vậy một chưởng tiếp theo của tôi, nếu đánh vào đầu của ông thì sao? Ông cảm thấy ông liệu có bị đập chết không?”
Nghe vậy, Thân Nguyên bị dọa tâm thần run rẩy.
Vào lúc này, ông ta lập tức tỉnh táo lại, tập trung tất cả lực lượng vào hai chân, đứng dậy ro giò chạy.
Dù sao giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, tuy hai tay bị phế, nhưng chỉ cần giữ được tính mạng, ông ta vẫn còn cơ hội tìm Dương Chấn trả thù.
Dương Chấn khinh thường nói: “Muốn chạy sao?”
Sau đó, anh chém một kiếm.
"Bup!"
Thân Nguyên chạy trốn như thỏ trực tiếp ngã cắm đầu xuống đất, hai chân rời khỏi cơ thể.
Ngay lập tức, Thân Nguyên vốn đã mất đi hai tay, lúc này cũng mất đi hai chân.
Thân Nguyên biến thành gậy người(chặt đi tay chân), hóa bi phẫn thành phẫn nộ, hét lên: “Dương Chấn, cậu sẽ hối hận, tôi thề cậu nhất định sẽ hối hận, sẽ có một ngày, tôi sẽ tự tay xé xác cậu và tất cả người thân của cậu...”
Nhìn thấy một màn này, các võ giả đều cảm thấy sững sờ trước sức sống ngoan cường của Thân Nguyên, đồng thời cũng có một số võ giả của Hợp Hoan Tông, nhìn thấy cũng không rõ có cảm giác gì, nhưng vì để bảo vệ tính mạng, căn bản không ai dám lên cứu viện.
Dương Chấn cất bước đi tới trước mặt Thân Nguyên, nhìn từ trên cao xuống Thân Nguyên, trong mắt không có sự thương xót, anh thật sự không hiểu, tại sao Thân Nguyên vào lúc này vẫn cứng mềm như thế, ông ta rốt cuộc lấy đâu ra tự tin đó?
Sau đó, anh từ từ nhấc chân lên.
Khi mọi người tưởng rằng Dương Chấn sẽ một cước giẫm nổ đầu của Thân Nguyên, Dương Chấn lại dùng chân tràn ngập linh khí giẫm mạnh lên lồng ngực của Thân Nguyên, anh không tin dùng hết sức không phá được nhục thân của Thân Nguyên.
"Bup! Bup! Bup..."
Giẫm liên tục mười mấy cái, máu trong miệng Thân Nguyên cũng từ rỉ ra một chút như trước đó biến thành phun ra ào ào.
Dương Chấn cảm nhận được, mỗi lần giẫm xuống, kinh mạch và xương cốt trong cơ thể Thân Nguyên đã hoàn toàn vỡ nát.
"Bup!"
Sau khi dùng lực giẫm một cước, đầu của Thân Nguyên nghẹo qua một bên, tiếng mắng chửi trong miệng dừng hẳn, Thân Nguyên – một cường giả của trung giới cổ võ đã chết.
Nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của Thân Nguyên, toàn trường im lặng, một số võ giả có tu tu thấp muốn chạy, nhưng hai chân mềm nhũn căn bản không dám cử động.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Dương Chấn, xem anh tiếp theo chuẩn bị ra tay với ai.
Có điều, Dương Chấn không ra tay, mà khuỵu người xuống, đưa tay túm lấy Thân Nguyên đã không nhìn ra hình người.
“Ngay cả chết cũng không tha sao?” Mọi người thầm nghi hoặc.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Dương Chấn sau khi mày mò một hồi trên người Thân Nguyên thì cởi ra một hộ giáp màu cổ đồng.
Dương Chấn sớm đã cảm giác được trên người Thân Nguyên có cái gì đó kỳ lạ, lúc này cũng biết rồi, thì ra là do chiếc hộ giáp này.
Sau khi nhìn rõ hộ giáp, trên mặt của không ít võ giả lộ vẻ sững sờ, rõ ràng đã nhận ra chiếc hộ giáp trước mắt, ngay cả trong mắt Ngô Hùng Bá cũng rất sững sờ.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc đó chiếc kim cang hộ giáp này hình như đã bán với giá một trăm triệu linh thạch trung phẩm, không ngờ người thần bí mua nó lại chính là Thân Nguyên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất