Chồng Cũ Đến Cầu Hôn – Chu Lãng – Nguyễn Du Hà

Nhìn thử xem đây là lời mà con người nói sao, vừa nghe đã biết là từ miệng Chu Lãng mà ra.

Nguyễn Du Hà trầm mặc một lát, chuyển chủ đề: “Cô muốn ăn nho không?”

Cho dù Chu Lãng dùng thái độ gì để nâng đỡ Thư Tư Vi đi nữa, cô cũng đều không hứng thú.

Cứ để đôi nam nữ chó má đấy tự do bay nhảy đi.

Hứa Loan ngơ ra một chút, rất nhanh phản ứng lại với ý của cô, tự nhiên trả lời: “Có”

Sau khi ngồi được một lúc, ba người đều rất ăn ý mà không nhắc đến Chu Lãng và Thư Tư Vi nữa.

Cho dù Hứa Loan vừa ăn nho vừa vặn óc suy nghĩ làm thế nào để nhắc lại chủ đề ấy lần nữa, để cứu giúp Lâm Nam khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng cô ta cũng không phải chuyên gia đàm phán, nói không chừng dưới tình huống nói rõ mọi chuyện ra, lại khiến người khác coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra cũng nên.

Hơn nữa nhìn bộ dạng trốn tránh của Nguyễn Du Hà, là một người đến thăm bệnh, cô ta cũng không thể chọc thêm vào vết thương của bệnh nhân được.

Qua mấy phút, Hứa Loan tâm sự trùng trùng đã bị no vì ăn nho: “Vậy hôm nay tôi về trước đây, cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

Nguyễn Du Hà cười: “Cảm ơn cô đã đặc biệt đến thăm.”

Bùi Sam Sam vừa đứng dậy vừa nói: “Để tôi tiễn cô.”

Ra khỏi phòng bệnh, Hứa Loan không nhịn được mà nói: “Có phải cô Nguyễn rất ghét tổng giám đốc Chu không”

“Đâu chỉ là ghét, nói chung là không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh ta nữa.”

“Nói cũng đúng, tổng giám đốc Chu con người đó nhiều lúc quá tự kiêu, nói năng làm việc cũng đỉnh, nếu là người chưa từng trải qua cay đắng của xã hội mà nói chuyện với anh ta chắc không được hai câu đã bị chọc tức đến thổ huyết rồi.”

Bùi Sam Sam biết Hứa Loan cũng thường âm thầm mắng chửi Chu Lãng liền thay Nguyễn Du Hà lên tiếng: “Anh ta đâu chỉ là tự kiêu, tưởng chừng như thành người trong mắt chỉ có tiền luôn rồi, tôi chưa từng gặp nhà tư bản nào keo kiệt như anh ta, đáng đời con mình đi gọi người khác là bố.”

Hứa Loan: “…Hả?”

Bùi Sam Sam lúc này mới nhận ra mình kích động mắng người hăng quá, suýt chút nữa thì lỡ miệng: “Tôi ví dụ thôi, dù sao anh ta và Thư Tư Vi, đôi nam nữ cặn bã đó nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Nghe thấy lời này, Hứa Loan liền đứng lại, vẫn nói ra mục đích mình đến đây hôm nay: “Tôi nghe nói tổng giám đốc Chu và Thư Tư Vi hình như không có gì, sự chiếu cố mà anh ta dành cho Thịnh Quang dạo gần đây cũng không phải là vì dọn đường cho Thư Tư Vi, mà là…”

Bùi Sam Sam nghiêm mặt: “Tôi biết rồi, nhất định là vì anh ta muốn đuổi Du Hà ra khỏi Thịnh Quang, mới làm nhiều việc đến như vậy.”

Đã ly hôn rồi mà một chút đường sống cũng không tha, Chu Lãng thật đúng là không phải người.

Hứa Loan cười khan hai tiếng, tổng giám đốc Chu à, anh đã gây cho người ta ám ảnh tâm ý đến nhường nào.

Nhưng mà…chuyến đi lần này của cô ta hình như hơi ngược rồi.

Hứa Loan vô cùng thương tiếc mà báo tin này cho Lâm Nam, Lâm Nam sau khi biết được, hận không thể tự mình nhảy từ phòng làm việc của tổng giám đốc xuống, cũng không cần Chu Lãng phải động tay.

Qua nửa tiếng, anh ta mới nơm nớp lo sợ mà gõ cửa phòng làm việc, sau khi thông báo lịch trình công việc ngày hôm nay cho Chu Lãng, mới thận trọng mở miệng: “Tổng giám đốc Chu, phía Thịnh Quang…”

“Đã hợp tác từ mấy năm trước rồi, sao cứ nhắc đến làm gì. Nếu cậu thích Thịnh Quang như thế, bây giờ tôi phê duyệt cho cậu thôi việc nhé.”

Lâm Nam: “…”

Lửa giận của Tổng giám đốc Chu hôm nay lớn quá đi.

Lâm Nam không dám nói tiếp, chỉ có thể nuốt trở vào.

Sau khi anh ta đi được mấy phút, Chu Lãng bộp một tiếng ném bút máy xuống, xé nát tờ giấy ghi sai tên trước mặt, vo thành một cục ném vào thùng rác.

Nguyễn Du Hà người phụ nữ không biết tốt xấu ấy, tưởng rằng trả tiền xong thì có thể phủi sạch với anh chắc, vậy mà lại dám block anh.

Vọng tưởng.

Chu Lãng gọi điện thoại nội bộ, lạnh giọng nói: “Liên lạc với bên Thịnh Quang, hỏi rõ xem tiền vi phạm hợp đồng của Nguyễn Du Hà là bao nhiêu.”

“Vâng ạ”

Mấy phút sau, Chu Lãng nhận được trả lời từ Lâm Nam: “Hợp đồng của phu nhân là do đích thân ông chủ của Thịnh Quang ký, nội dung điều khoản cụ thể và tiền vi phạm hợp đồng chỉ có ông ấy mới rõ thôi ạ.”

Mà ông chủ của Thịnh Quang bây giờ đang đi nghỉ ở Hy Lạp.

Anh cầm lấy áo khoác đứng dậy: “Đặt một vé máy bay sớm nhất đến Hy Lạp.”

Lâm Nam đáp, lập tức đi xử lý.

Nhìn thấy bộ dạng 1 phút cũng ko đợi nỗi của tổng giám đốc máu trên mặt lam nam cũng ko còn

1 tuần sau nguyễn du hà xuất viện cơ thể cô đã hồi phục từ rất lâu rồi nhưng bùi sam sam và nguyễn thầm cứ phải bắt cô phải nghỉ ngơi thêm vài ngày cô nằm trên giường mà cảm giác tứ chi sắp thoái hóa rồi.

Điều Nguyễn Du Hà không ngờ đến đó là, lúc xuất viện, Quý Hoài Kiến lại đến.

Bùi Sam Sam kéo Nguyễn Thầm đi, để thời gian cho hai người bọn họ.

eyJpdiI6ImhvMitXa0dyVjdqMUlDUHh0cnM1YWc9PSIsInZhbHVlIjoiNHBId3Fmd0FKR3J6UHlraWNnSG95dEJ5UVZRY2N2ZzJEcWluTm1UdTZsZnJtZXpXc2Q4KzRPRHlIakRGdldKS3NsMVlZZ3lxbW9Wb3JsUXlaV0oyTUZWOG5OMkg4T1R1ZGEyOHpKcUoyUVBiODloY2FPQXFWQW1vODFmbTRuT1Rua1I1U211RWdWZVQ4ajJhXC9oamUwQTdBYUtcLzJhbjNZbFZ5bGVGWDdNK01ibE0reU9yamkxSkNmTnEwVDRSMUZzczhpaUhxU29udXZtRU9HSG1scVVBPT0iLCJtYWMiOiJmZDY1MTQ1Zjc1MTQ3ZWYzNTdlNTc2ZjQwMjliZDkzY2U0MDY4YmQ2ZTUzOTBiODYxZTI5MjI4YzI5Njc1OGJmIn0=
eyJpdiI6ImVxVlpcL1NXY0JyV3J5MUlhR2NxSmtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjZNUnJzU3BpRyt3OEQycDROdlNOR3hWWVwveVNEUCtcL0pJV1duRWtJeHMwRnJQNFN1TmZodTRnQllIcUFJVllPT0hNSDB4anV1SzBTVTJUMkN2RUh5YjU4cWlPZE51Z1lIZ3UyUHFGeFlrWnM4NE1HeWhDek1tdnpaWnpYbnM4QkUrUWdOdHRZSzJ3VHFBbkZJQkl3OTB4VURcLzBaUTNpYXk0RjFlQ2lScEtzY0h6cGh6V0ZxOGVFOUY4eVN3bDczMCIsIm1hYyI6IjFlZjI1OGZlOTExM2I0NzQ3NDFkMzc2ZmM2YThjMjA1ODA0ZWM4NDEwY2I1ODczNjRhNDA2YTY1YzA3ODQ0NzIifQ==

Nguyễn Du Hà thở ra một hơi, cảm thấy không khí giữa hai người họ càng ngày càng lúng túng, cũng không muốn ở đây nữa: “Vậy nếu không có chuyện gì, tôi  đi…”

Ads
';
Advertisement