Chuế Tế Vô Địch - Lạc Thanh Chu (FULL)

[*Tuyết mai của Lư Mai Pha:

Dịch Thơ:

Mai tuyết tranh xuân há chịu nhường,

Thi nhân bàn luận chuyện văn chương,

Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,

Tuyết phải nhường mai mấy bậc hương.

Dịch nghĩa:

Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,

Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.

Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,

Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.]

Nhìn hai câu cuối cùng, thanh mực trong tay Tần Vi Mặc nhẹ run lên.

Lạc Thanh Chu viết xong lấy giấy ra, lại mở ra tấm thứ hai, duỗi bút chấm chấm mực nước, không chần chừ, trực tiếp đặt bút.

Tần Vi Mặc dần dần ngừng mài mực, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngòi bút nhu uyển nhả mực, nhìn nó phác hoạ văn chương, vốn muốn ngừng thở, hô hấp lại không biết vì sao dồn dập lên.

Lạc Thanh Chu một mạch mà thành, đặt bút thành chương.

Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, hắn buông bút xuống, cầm lấy giấy tuyên thổi thổi, sau đó giao cho Tiểu Điệp bên cạnh.

Tiểu Điệp buông đèn xuống, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, cầm ra ngoài.

Tần Vi Mặc vẫn đứng ở bên cạnh bàn, trong tay vẫn như cũ cầm nghiêng mực, ánh mắt si ngốc, vẻ mặt hốt hoảng.

- Tiểu thư...

Châu nhi bên cạnh nhẹ giọng hô.

Tần Vi Mặc tỉnh hồn lại, dưới ánh đèn lấp loé, đôi mắt như nước, nhìn thiếu niên đứng trước bàn một chút, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng Tô Thanh Uyển ngạc nhiên:

- Thơ hay! Thơ hay! Hay một câu : Vô ý tranh xuân, Tứ phương ghen ghét!

Lập tức kích động nói:

- Lạc công tử, đêm nay làm phiền, mấy ngày nữa Thanh Uyển lại đến cảm tạ. Thanh Uyển đi tìm cô mẫu, thuận tiện đem hai bài thi từ cho các nàng xem, đỡ khiến các nàng lại hoài nghi công tử. Tài hoa của công tử, quả nhiên là tuyệt thế vô song, Thanh Uyển bái phục!

Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng đẩy cửa sổ ra nói:

- Tô cô nương, không phải ta làm. Còn có, ngươi vừa rồi không phải nói sẽ không nói chuyện đêm nay cho người khác biết sao?

Tô Thanh Uyển đã cầm thi từ, hưng phấn chạy tới cửa tiểu viện, nghe vậy quay đầu lại cười ha ha một tiếng:

- Lạc công tử yên tâm, ta chỉ nói với cô mẫu các nàng, không nói với người khác, ngươi yên tâm đi.

Nói xong, chạy ra cửa, biến mất ở trong màn đêm.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong tiểu viện đột nhiên an tĩnh lại.

Trong phòng cũng im ắng.

Lạc Thanh Chu từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ trong phòng, đang muốn nói chuyện, cửa tiểu viện đột nhiên lại truyền đến một giọng nói quen thuộc:

- Cô gia, ngươi đã tỉnh chưa? Sao ta nghe chỗ ngươi ồn ào náo nhiệt vậy?

Dưới ánh trăng, Bách Linh mặc bộ váy áo hồng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc từ ngoài cửa đi vào.

Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.

Trong tiểu viện đứng rất nhiều nha hoàn ma ma, trong phòng cũng có người, nhưng khi thấy Bách Linh vào, lại yên tĩnh lạ thường.

Bách Linh nhìn trong nội viện, lại mở cửa sổ nhìn vào trong phòng, thì sững sờ tại chỗ.

Tất cả mọi người đều xấu hổ.

Bao gồm cả hắn.

Lúc này, cô em vợ lại ở trong phòng tỷ phu, đứng gần tỷ phu như vậy, mà trong tay lại còn cầm thanh mực, rõ ràng vừa mài mực cho tỷ phu xong.

Nhóm nha hoàn ma ma lập tức chột dạ đỏ mặt.

Dù sao thiếu nữ trước mắt không phải người khác, mà là thiếp thân thị nữ của đại tiểu thư.

Thiếu niên trong phòng kia, lại là phu quân đại tiểu thư vừa tân hôn không lâu, nhưng tiểu thư nhà họ lúc này lại...

Bách Linh cũng thấy xấu hổ.

Trong phòng nếu là người khác, nàng đã sớm chất vấn răn dạy, thậm chí kêu Hạ Thiền đến đây, nhưng trong phòng lại là Nhị tiểu thư...

Nàng tình nguyện không nhìn thấy.

Yên lặng một lát.

Tần Vi Mặc thả thanh mực trong tay xuống, hơi cúi đầu về phía thiếu niên, âm thanh ôn nhu nói:

- Tỷ phu, quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Vi Mặc cáo từ...

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng, nhẹ gật đầu.

Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng, bị gió thổi qua, lại ho khan.

Nha hoàn ở cửa vội vàng chống dù lên, chặn gió cho nàng.

Tần Vi Mặc chậm rãi lấy khăn tay xanh nhạt che ngoài miệng.

Trên khăn tay kia, không ngờ lại nhiễm lên một đốm máu tươi đỏ thắm.

Bên cạnh Thu nhi nhìn thấy, lập tức biến sắc, run giọng nói:

- Ma ma, tiểu thư lại ho ra máu...

Mấy ma ma bên cạnh lập tức luống cuống, vội vàng thúc giục nói:

- Đi đi đi, mau đỡ tiểu thư trở về, nhanh đi gọi Tôn đại phu!

Một đoàn người vây quanh thiếu nữ nhu nhược, vội vàng ra tiểu viện.

Lúc đi qua bên cạnh Bách Linh, Tần Vi Mặc có chút sợ hãi nhìn nàng một chút, tựa hồ muốn nói chuyện, lại bị nha hoàn ma ma vội vàng dìu đi.

Trong tiểu viện rất nhanh an tĩnh lại.

Bách Linh nhíu lông mày, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trong phòng.

Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, cũng nhìn nàng.

Tiểu Điệp đứng sau lưng hắn, cúi đầu, như hài tử làm sai chuyện đang đối mặt gia trưởng, chột dạ thấp thỏm.

- Cô gia, lá gan ngươi thật lớn.

Bách Linh ở ngoài cửa sổ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh:

- Ta không hề có lỗi với đại tiểu thư, cũng không làm chuyện có lỗi với Nhị tiểu thư.

Bách Linh yên lặng một chút, ngữ khí chậm dần:

- Cô gia thân thể khá hơn chút nào chưa?

Lạc Thanh Chu nói:

- Tốt hơn nhiều, đa tạ Bách Linh cô nương quan tâm.

Bách Linh khẽ gật đầu, xoay người, chuẩn bị rời khỏi.

Đi vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng lộ ra hai lúm đồng tiền, nói khẽ:

- Cô gia, ngươi có thể hiểu lầm, ta vừa rồi cũng không có ý trách cứ ngươi. Nhị tiểu thư thích gì, cô gia thuận theo nàng là được, đại tiểu thư cũng có ý này.

Nói xong, nàng bước ra khỏi tiểu viện, biến mất trong bóng đêm.

Lạc Thanh Chu ở phía trước cửa sổ kinh ngạc đứng một hồi, rồi xoay người nói với Tiểu Điệp:

- Sau này Thu nhi cùng Châu nhi hỏi ta, ngươi cứ nói ta bề bộn nhiều việc, trong phòng đọc sách, không muốn có người tới quấy rầy, biết chưa?

Tiểu Điệp sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:

- Dạ biết, công tử.

Lập tức lại nhịn không được hỏi:

- Công tử, ngươi là không muốn gặp lại Nhị tiểu thư, đúng không?

Lạc Thanh Chu không có trả lời, ngồi xuống trước bàn sách, mở sách, ánh mắt lại nhìn về phía mực nước trong nghiên mực dần dần khô lại, cùng thanh mực bàn tay kia vừa cầm.

Yên lặng nửa ngày, mới nói hai chữ:

- Phiền phức.

Tiểu Điệp không dám hỏi nhiều nữa, ra khỏi phòng, giúp hắn gài cửa lại.

Lạc Thanh Chu ổn định lại tinh thần, tiếp tục xem sách.

- Người tu luyện, bắt đầu cũng không ngộ đại đạo, mà ham muốn nhanh chóng. Thân như cây khô, tâm như tro tàn, thần thức nội thủ, ý chí không tan. Định trong chính là âm thần, chính là thanh linh chi quỷ, không phải Thuần Dương chi tiên. Một âm linh không tiêu tan, đồn rằng Quỷ Tiên. Mặc dù nói tiên, thật ra quỷ...

- Quỷ Tiên?

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm lẩm bẩm cái từ này, âm hồn tu luyện có thành tựu, không cần nhục thân, cũng có thể thành tiên?

Nhưng như trong sách nói, như vậy thành tiên, cuối cùng vẫn là quỷ. Khó trèo lên đại đạo.

Quỷ Tiên còn có thể tu thành vật gì?

Hắn tiếp tục xem, lại phát hiện trang phía sau, lại là một câu chuyện khác.

Sách này ghi chép đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nửa thật nửa giả, phần lớn đều là thượng cổ lưu truyền tới nay, hoặc là căn cứ một ít chuyện xưa suy đoán bịa đặt.

Phần lớn cũng không phải thật.

Lạc Thanh Chu tự nhiên cũng sẽ không hoàn toàn tin.

Hắn lật một quyển sách khác.

Ánh đèn lập loè, ánh trăng trong sáng.

Trong tiểu viện, yên tĩnh không một tiếng động.

Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.

Ven hồ vẫn treo đầy đèn lồng.

Lầu các lịch sự tao nhã giữa hồ, cũng sáng lên ánh đèn.

Lúc này, Tống Như Nguyệt đã dẫn theo những quý phụ nhân, cùng nha hoàn ma ma, leo lên tầng trên cùng lầu các, ngồi vào bàn, ăn hạt dưa điểm tâm, ngắm trăng nói chuyện phiếm, đố kỵ so sánh khoe khoang.

Mấy phụ nhân trẻ tuổi, trò chuyện một chút, lại nhắm tới chàng rể ở rể nhà Tống Như Nguyệt.

- Như Nguyệt, không phải là tỷ tỷ lắm miệng. Đó là đứa con thứ Thành Quốc phủ không muốn, nghe nói còn chưa chắc đã là nhi tử của Lạc Diên Niên kia, người ta coi như rác rưởi ném cho các ngươi, các ngươi ngược lại xem như trân bảo cúng bái. Nào có con rể ở rể không hiểu quy củ như vậy, ngươi gọi hắn hắn lại không tới.

- Đúng đó Như Nguyệt, nhìn xem con rể Chu phủ người ta kia, mỗi ngày trời chưa sáng đã đứng ở hành lang ngoài viện khom người cúi đầu đứng đấy, chờ thỉnh an, mỗi đêm lại đi một lần. Mỗi ngày làm trâu làm ngựa, công việc bẩn thỉu cực nhọc gì đều làm, vừa chịu khó, vừa hiểu chuyện, vừa nghe lời. Đâu giống con rể các ngươi, cả ngày ăn ngon uống sướng, đợi trong phòng đọc sách, cũng không biết có thành tựu gì không nữa.

- Còn ngươi nói mấy bài thơ kia, ngươi cảm thấy thật sự là hắn làm? Ta nghĩ hắn đã sớm chuẩn bị rồi lấy ra lừa các ngươi, tám chín phần mười là vậy.

- Như Nguyệt, ngươi sẽ không trông cậy vào tiểu tử kia đến lúc đó thi cử nhân nở mày nở mặt các ngươi chứ? nếu hắn thật có bản lĩnh này, Thành Quốc phủ cam lòng để hắn ở rể sao?

Mấy phụ nhân vừa rồi bị nàng khoe làn da trẻ đẹp, dáng người đẹp cân đối hạ thấp bọn họ, trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể lấy con rể ở rể xui xẻo này khai đao.

Tống Như Nguyệt nghe các nàng ngươi một câu ta một câu mỉa mai, lập tức giận đến tái mặt, cúi đầu cắn hạt dưa, không nói tiếp.

Mấy phụ nhân giả bộ như không nhìn thấy sắc mặt nàng, vừa cười vừa châm chọc vài câu.

eyJpdiI6IkF4RUUrVTFRcU4zM3lXb1c3VUhYamc9PSIsInZhbHVlIjoicXB6ZFNEdk53N3FBZ1R3UWdzT3pyRU52dW9cLzhyNjk4elc3MHBlM0VCeSsrRjFjRE1yKzRKOXdNaTdmNURpbGE3QjJrdFpwWlNaSmdYMDJIXC90V0N2ZDV3Mjh4MHJGZXNpa1NkSXVxYVVWQVRseFF5a1hjUm03VEE0Mng4YkxOazhBeWVUTG1NQ1lDS2l3M3FDUE1xWFNCMG1ZQnVKaGtmNXJjR0F4b2FYb3ljdTNUSzNHN2g4V25aK0J2dG9NQmJKeEdpTDZzbnlBbjNnckdRZFJiZDd3PT0iLCJtYWMiOiIyYmNmNTQ4NmI5NzUwYmQ0MmNmZWNiMTUyZWM0MWU4Yzk1OTM0MjdmOTY3ZmZjOTQ4MjA5N2FlZmFhZjE5MTg5In0=
eyJpdiI6IkI3MFdXb0taTkdkcmJiQjRmdzAyMlE9PSIsInZhbHVlIjoiZDJleTBtVkN0ajQwK213dVlabWxuNjJCQVNYSXZvSjRRd1p3Rm9FTnFcL255MklHdmVpT2VBa3ExVTJLK1IxUkdWNVJWRGdIbDJoT3U2NlA2OEJxclg3TGdmYTRsM3VvNUdueU1RYzV5TUdtRHdhYjlXMkQ0OFJTUVA2ZU50ZVVLZkRad1VWU1B5RjQxSlUyMUhWeEdHTmMyaHYzXC94akVcL0hBZGlEMnNzeElsZlBVandxNzlTdUtWQ1A5ZFBOUnJ6MFdoOWZzSTVPUzdNT0dtelJHb0JNMk5rZjJrZGhibVdJWHJuUlBwNFwvM1lKbnNUc3BiNzF1bTg1U3ZUNExjRHd4a1daM25zMmZoeWdXZ0k1WnlJK1ZqN0orelFlcHV2aE12WCtEbEZwS1VVPSIsIm1hYyI6IjA3OWZlMDM4NDk1ZDFjNDA2ODFjMGE4ZDdlMDEzMTEyZTc0OWJlNTk2MmJkMDNlOGM2ODJhZWQzN2NlMzRlNjAifQ==

- Từ mai, để tiểu tử kia đi hậu hoa viên trồng hoa cho ta! Cả ngày ở trong phòng đọc sách, làm được cái gì? Tần gia ta không nuôi phế nhân! Mai nhi cúi đầu, trong lòng lo sợ đáp ứng.

Ads
';
Advertisement