Tống Như Nguyệt vẫn như cũ đường cong uyển chuyển nằm nghiêng bên trên giường mỹ nhân, đang ngủ say.
Cây nến đỏ to dài trong góc đã sắp cháy hết, dưới thân nến đầy sáp, chất chồng lên với nhau.
Tia sáng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trong phòng.
Bóng đen trong phòng cũng dần dần bị xua tan sạch sẽ.
Trên giường, hai người nghiêng người mà nằm, một trước một sau, đều trợn tròn mắt, trái tim thình thịch nhảy loạn.
Trên người thiếu nữ vẻn vẹn chỉ mặc một bộ áo lót màu xanh nhạt, lúc này chính khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, cắn môi phấn, nghiêng người đối mặt với vách tường, hai vai tuyết trắng gầy gò lộ ở bên ngoài, cái cổ trắng ngọc thon dài sáng bóng, mịn màng mê người, mái tóc đen nhánh như thác nước như tơ lụa màu đen tản mát trên gối đầu và dưới thân, bị hai người cùng một chỗ đè lên.
Người ở phía sau cũng nghiêng người, trong mũi thở ra nhiệt khí, một lần lại một lần phun vào cổ phía sau nàng, một chút ngứa, hơi tê tê.
Thân thể nàng mềm nhũn, hai con ngươi mê ly...
Lúc này, người ở phía sau đột nhiên bỗng nhúc nhích, ở bên tai nàng thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, ta có thể đi được chưa?
Lúc nói chuyện, nhiệt khí càng thổi vào cổ và trên lỗ tai của nàng.
Thân thể thiếu nữ hơi run một chút một chút, cắn cắn môi phấn, mặt mũi tràn đầy đỏ bừng mà thấp giọng nói:
- Mẫu thân ngủ rất nông...
Người phía sau gấp:
- Trời đã sáng, nếu ta không đi, chỉ sợ...
Thiếu nữ xấu hổ nhỏ tiếng nói:
- Lại... Đợi thêm một lát...
Người ở phía sau không có động tĩnh.
Thiếu nữ chờ đợi trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được, chậm rãi xoay người lại, đối mặt với hắn, con ngươi thanh tịnh ngượng ngùng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ thanh lệ đã đỏ bừng.
Lạc Thanh Chu đối mắt với nàng, có chút cúi đầu, né tránh ánh mắt nàng.
Nhưng ánh mắt lại trong lúc lơ đãng rơi vào trước ngực nàng.
Áo lót màu xanh nhạt dựng thẳng, đóa hoa trước người của thiếu nữ phát dục như đang ngậm nụ, mùi thơm nức mũi, vô cùng sống động.
Lạc Thanh Chu cuống quít lại ngẩng đầu, ánh mắt lại đối nhau với ánh mắt nàng.
Giờ khắc này, không chỉ có hai tay của hắn không có chỗ đặt, ánh mắt cũng không có chỗ ẩn núp.
Gương mặt của hắn, có chút nóng lên.
Thiếu nữ thấy bộ dáng hắn như thế, khóe miệng không khỏi lộ ra một vòng ý cười, ánh mắt nhẹ nhàng, lá gan không khỏi cũng lớn lên.
Ta xấu hổ, tỷ phu còn lúng túng hơn ta.
Ta thẹn thùng, tỷ phu càng thẹn thùng hơn ta.
Như vậy, ta còn có cái gì phải sợ đây?
Nên sợ chính là tỷ phu.
Trong mắt thiếu nữ nhộn nhạo ý cười, đột nhiên hoạt bát duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, nhẹ nhàng điểm lên cằm hắn, trên miệng, trên mũi, trên trán...
Sau đó lại lặp nhiều lần quá trình này, chơi quên cả trời đất, nụ cười trên mặt càng ngày càng động lòng người.
Lạc Thanh Chu không dám động, đành phải nhắm mắt lại, mặc kệ nàng đùa bỡn.
Thiếu nữ hoạt bát chơi một hồi, lại cầm lên một lọn tóc của mình, bắt đầu khuấy động miệng của hắn, cái mũi và lông mi.
Lạc Thanh Chu không thể nhịn được nữa, địa phương bị nàng gãi ngứa quá khó chịu, mở mắt ra, bắt lại tay nhỏ không an phận của nàng, nghiêm nghị nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ không chút nào sợ hắn, một tay khác lại duỗi ra ngón trỏ mảnh khảnh, bắt đầu chọt chọt bụng của hắn.
Lạc Thanh Chu lại một phát bắt được, bắt đầu trừng mắt.
Thiếu nữ không có để ý hắn, hai cái tay nhỏ bị hắn bắt lấy, lại đột nhiên nâng đầu lên, đưa đầu tới cọ cọ lấy trán của hắn.
Lạc Thanh Chu đành phải ngửa đầu về sau, để nàng với không tới.
Miệng nhỏ thiếu nữ có chút vểnh lên, nhìn hắn một cái, chân trong chăn đột nhiên lại bắt đầu chuyển động.
Chân nhỏ trút bỏ vớ lưới kiều nộn bắt đầu cào bắp chân của hắn.
Thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ cùng tính tình ham chơi tại thời khắc này thể hiện phát huy vô cùng tinh tế.
Nàng tựa hồ chưa bao giờ chơi đùa với người khác.
Thế nhưng lúc này, ở đây đâu phải là thời điểm ham chơi vui đùa chứ.
Lạc Thanh Chu đành phải giơ chân lên, dùng sức đặt cái chân nhỏ không an phận của nàng ở phía dưới.
Thiếu nữ mân mê miệng, ánh mắt sâu kín nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu cau mày, sắc mặt nghiêm túc, im lặng nói: - Đừng làm rộn, nhanh nghĩ biện pháp.
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng.
Thu nhi cùng Châu nhi đang ở trong phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tới hầu hạ mẫu nữ hai người trong phòng rời giường rửa mặt.
Chờ một lúc nếu hắn bị vị nhạc mẫu đại nhân kia nhìn thấy, hắn cảm thấy hắn sẽ bị chôn sống ở trong viện hậu hoa viên làm phân bón tại chỗ.
Đúng vào lúc này, Tống Như Nguyệt nằm bên trên giường mỹ nhân rốt cục nhúc nhích, ngồi dậy, âm thanh mang theo khàn khàn vừa tỉnh ngủ nói:
- Vi Mặc, ngươi đã tỉnh chưa?
Thiếu nữ ngậm miệng, yên lặng, không có đáp lời.
- Nha đầu này, có thể còn đang ngủ. Có thể ngủ liền tốt, để nàng ngủ thêm một hồi, khó có được như tối hôm qua không có tằng hắng một cái.
Chương 276: Dám không đến
Tống Như Nguyệt tự nhủ xuống giường, duỗi lưng một cái, lộ ra đường cong tư thái linh lung.
Nàng đột nhiên lại xoay người, đi về tới chỗ giường, miệng lại nói:
- Phải xem nha đầu này, một đêm nay cũng không có lên tiếng, có chút không đúng.
Sắc mặt Lạc Thanh Chu đột biến, cuống quít rút đầu vào trong chăn, cả người chăm chú núp ở trong ngực thiếu nữ bên cạnh, trái tim phốc phốc, cơ hồ muốn nhảy ra cổ họng.
Xong.
Lần này là xong thật...
Chỉ cần nàng xốc màn lên, tuyệt đối có thể nhìn thấy trong chăn có thêm một người.
- Mẫu thân, ta không sao, vừa tỉnh đây.
Tần Vi Mặc đột nhiên ôn nhu mở miệng, ôm hắn vào trong lòng, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, đè lại chăn mền phía ngoài, thẹn thùng tiếng nói:
- Mẫu thân, ta không mặc quần áo, người đừng tới nữa...
Tống Như Nguyệt cười nói:
- Không mặc quần áo liền không mặc quần áo, làm sao, còn sợ mẫu thân thấy được? Thân thể ngươi kia, mẫu thân khi còn bé mỗi ngày đều nhìn đây, có cái gì ly kỳ, chẳng lẽ còn nhiều hơn mẫu thân một vài cái gì khác à?
Gương mặt Tần Vi Mặc lập tức đỏ tới mang tai nói:
- Mẫu thân, không muốn... Không muốn người nhìn... Người không được qua đây...
Tống Như Nguyệt nghe giọng nàng phát run, đành phải dừng bước lại, không khỏi bật cười nói:
- Nhìn xem ngươi khẩn trương, tốt tốt, mẫu thân không đi qua. Mẫu thân biết, ngươi xấu hổ, ngoại trừ Thu nhi ra, ai cũng không thể đụng vào giường của ngươi, ai cũng không thể xem thân thể ngươi...
Nói đến đây, nàng lại đột nhiên thở dài một cái, mặt mũi tràn đầy tổn thương thầm nghĩ:
- Vi Mặc, ngươi càng lớn lên, mẫu thân cảm giác ngươi và mẫu thân càng ngày càng xa cách. Ai, mẫu thân thật hoài niệm khi ngươi còn nhỏ, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi và mẫu thân ở cùng một chỗ, chúng ta mẫu nữ ba người mỗi ngày cùng một chỗ ngâm trong bồn tắm, xoa xoa lẫn nhau...
- Mẫu thân... Đừng nói nữa...
Tần Vi Mặc ngượng ngùng thân thể phát run, nói:
- Người... Người đi về trước đi, Vi Mặc còn muốn ngủ một hồi...
Tống Như Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, nói:
- Phải đi về, chờ một lúc ta còn muốn đi tìm Mỹ Kiêu. Vậy được, Vi Mặc, ngươi ngủ tiếp, không cần dậy sớm, ngủ cho ngon thêm một giấc. Hôm nay nhiệt độ không khí thấp, nhớ kỹ mặc nhiều quần áo, đợi ở trong phòng, đừng đi ra ngoài.
Nói xong, chuẩn bị rời đi, đột nhiên lại nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, Lạc Thanh Chu tiểu tử kia hôm nay không phải nên đến đây kể chuyện xưa cho ngươi à?
Trốn ở trong chăn, bị Tần nhị tiểu thư ôm vào trong ngực, thân thể Lạc Thanh Chu không khỏi run rẩy một chút.
Tần Vi Mặc xấu hổ nói:
- Ừm...
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu tử thúi kia nếu hôm nay dám không đến, ngươi để Châu nhi đi nói cho mẫu thân biết, chờ ban đêm mẫu thân sẽ hảo hảo thu thập hắn! Tiểu tử kia chính là ngứa da, mẫu thân gần đây hỏa khí lớn, không có chỗ phát tiết, mấy ngày nay nhất định phải tìm một cơ hội, phát tiết một phen trên người tiểu tử thúi kia, để hắn hiểu rõ chức trách của hắn!
- Mẫu thân... Ngươi đi nhanh đi, ta buồn ngủ...
Tần Vi Mặc run giọng thúc giục.
- Được, ta đi đây.
Tống Như Nguyệt mở cửa phòng, đi ra ngoài, lại giúp nàng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.
Lạc Thanh Chu cuống quít từ trong chăn chui ra, đang muốn nói chuyện, Tần Vi Mặc ôm lấy đầu của hắn, lại đặt hắn ở trước ngực, ngăn chặn miệng của hắn.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đột nhiên lại bị mở ra.
Đầu Tống Như Nguyệt lại từ bên ngoài thò vào, nhìn giường nói:
- Đúng rồi Vi Mặc, hôm nay tiểu tử thúi kia tới, đừng cho hắn vào nhà, để hắn đứng ngoài cửa sổ nói chuyện. Ngươi đần như vậy, cẩn thận để tiểu tử kia chiếm tiện nghi.
Mặt mũi Tần Vi Mặc tràn đầy đỏ bừng nói:
- Vi Mặc biết...
- Ừm, không phải mẫu thân không tin hắn, thật sự là những nam nhân kia, không có một người nào là đồ tốt, đều là ăn trong chén nhìn trong nồi. Tỷ muội các ngươi xinh đẹp như vậy, nam nhân kia không muốn tỷ muội...
- Mẫu thân... Vi Mặc thật buồn ngủ...
- Được được, mỗi lần mẫu thân nói xấu hắn, ngươi liền không muốn nghe. Không nói, ta đi.
Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Trong phòng, lâm vào yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu bị đè ở nơi đó, không nhúc nhích.
Sau một lúc lâu, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lập tức, giọng nói Thu nhi truyền đến:
- Tiểu thư... Phu nhân lần này đi thật... Châu nhi cùng đi ra...
Tần Vi Mặc lúc này mới buông ra, mặt đỏ tới mang tai mà nhìn thanh niên ở trong ngực bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, run giọng nói:
- Tỷ phu...
- Nhị tiểu thư, là ta không đúng.
- Tỷ phu... Vi Mặc không có trách ngươi, ngươi cũng không có không đúng... Thật ra tối hôm qua...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất