Yến Bất Quần sau khi phản ứng lại thì gầm lên giận dữ.
Thực lực của Lý Quân vượt xa dự liệu của hắn ta khiến hắn ta có chút e dè.
Nhưng người của nhà họ Yến đã chết, nếu han ta không làm gì thì làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này.
Hơn nữa, cái chết của một tên tùy tùng không thể nói lên điều gì.
Những người còn lại của nhà họ Yến, ai mà không mạnh hơn tên tùy tùng kia.
Chua kể Yen Bat Quần han chính là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ của nhà họ Yến, một tên tiểu tử giới võ đạo thế tục thì làm sao có thể thắng hắn ta được.
"Người muốn chết chính là anh đấy."
Không đợi hắn ta ra tay, Lý Quân đã xuất chiêu.
Từng luồng kình khí gào thét, theo bàn tay của Lý Quân ập tới.
Khí huyết trong cơ thể anh sôi trào, chân khí trong cơ thể tụ hội lại như trăm sông đổ về biển, cuối cùng bùng nổ trên bàn tay.
Khí thế đó thật quá đáng sợ.
Không ai ngờ tới Lý Quân lại chủ động tấn công.
Cảm nhận được uy lực của chiêu thức này, Yến Bất Quần cũng trở nên nghiêm trọng.
Hắn ta hít sâu một hơi, áo quần tung bay, chân khí toàn thân điên cuồng sôi trào, như ngọn lửa dữ dội thiêu đốt hừng hực.
Tiếng "âm ầm" vang lên, chỉ thấy trong tay hắn ta đột nhiên xuất hiện một con dao găm sắc bén đầy khí lạnh.
Chân khí trong cơ thể hắn ta tụ hội vào dao găm, tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, lao về phía Lý Quân
Con dao găm này được rèn bằng hàn thiết, vô cùng sắc bén. Trong suy nghĩ của Yến Bất Quần, cho dù chân khí mạnh mẽ của Lý Quân bao phủ bàn tay, khi chạm phải lưỡi dao này cũng sẽ bị cắt đứt không thương tiếc.
Khi mũi dao sắc bén càng ngày càng gần bàn tay của Lý Quân, trong mắt Yến Bất Quần hiện lên ánh nhìn lạnh lùng và đắc ý.
Lý Quân dường như hoàn toàn không nhận ra sự lợi hại của con dao, thậm chí không có ý định né tránh.
Khi mũi dao sắp đâm trúng bàn tay của Lý Quân, trong lòng Yến Bất Quần cũng không kìm được sự phấn khích.
Ngay sau đó, dao găm cuối cùng cũng chạm vào tay của Lý Quân.
Nhưng cảnh tượng mà hắn ta tưởng tượng là bàn tay của Lý Quân sẽ bị cắt đứt lại không hề xảy ra, chỉ thấy chân khí trên lòng bàn tay Lý Quân bốc lên, kèm theo đó là một tia đỏ tươi từ đầu ngón tay lan ra, quấn lấy dao găm.
Một tiếng “Rắc!" giòn tan vang lên, dao găm vỡ vụn ngay lập tức.
“Cái gì?”
Sắc mặt Yến Bất Quần hoàn toàn thay đổi.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn ta đầy vẻ kinh hoàng.
Con dao găm rèn bằng hàn thiết lại bị đối phương dùng chân khí chấn vỡ, điều này cần chân khí bá đạo đến mức nào chứ?
Trong lòng hắn ta dâng lên nỗi sợ hãi, cũng biết mình đã đá trúng phải tấm sắt rồi.
Hắn ta muốn rút lui nhưng tiếc là đã muộn.
Lúc hắn ta vừa có ý định thoát thân, bàn tay của Lý Quân đã mang theo sức mạnh to lớn như ngọn núi lớn ập xuống, đánh thẳng vào lồng ngực hắn ta.
“Âm!"
Chân khí hộ thể của Yến Bất Quần đã bị ép tan thành mây khói trong nháy mắt, cả người như bị sét đánh, ngực lõm vào, da thịt rách toạc, bay ngược ra xa mấy chục mét.
“Còn ai muốn bảo tôi cút thì cứ việc đứng ra, có bao nhiêu người tôi tiếp bấy nhiêu.”
Lý Quân nói một cách ngang ngược, giọng điệu lạnh lùng như sấm rền.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, mọi người đều cảm thấy tim đập thình thịch.
Bọn họ đều là những thiên tài trẻ tuổi đến từ các gia tộc, nhưng lúc này trong mắt chỉ còn lại sự kinh hoàng và sợ hãi.
Tùy tùng của nhà họ Yến thì có thể tạm cho qua, nhưng Yến Bất Quần là nhân tài xuất chúng trong thế hệ trẻ của nhà họ Yến.
Trong số bọn họ, người mạnh nhất cũng chỉ tương đương với Yến Bất Quần mà thôi, vậy mà hắn ta lại bị Lý Quân đánh bại dễ dàng.
Thế thì còn đánh gì nữa? Lên chỉ để chết mà thôi.
Ánh mắt của Lý Quân lạnh lẽo quét qua đám đông, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai.
Ánh mắt đó khiến mọi người ở đây cảm thấy khó chịu, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi.
Đây mới thực sự là ánh mắt của cường giả, hoàn toàn không đặt bọn họ vào trong måt.
Chỉ một mình Lý Quân đã áp đảo tất cả, khiến không ai dám ngẩng đầu.
"Xem ra Di Tích Cấm của các người cũng chỉ có vậy thôi."
Lý Quân thản nhiên buông một câu rồi sải bước đi về phía cửa động.
Từ đầu đến cuối không một ai dám đứng ra cản đường.
Ở phía xa, Hùng Tùy Phong nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy tim đập loạn nhịp.
"Con trai của Lý Thương quả thật không tầm thường."
Đến khi bóng dáng Lý Quân biến mất ở cửa động, đám người đến từ Di Tích Cấm mới nhao nhao bàn luận.
"Chẳng lẽ truyền thừa của Luyện Khí Sĩ cứ thế bị một người của giới võ đạo thế tục chiếm được sao?"
Một thanh niên bất mãn lên tiếng.
Những người khác nhìn nhau không nói gì.
Một cô gái mặc đồ trắng của nhà họ Vân hỏi lại: "Nếu không thì sao?"
Ngay lập tức, đám đông lại chìm vào im lặng.
Đúng vậy, nếu không thì sao?
Ai dám ngăn cản thanh niên này?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất