Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (FULL)

Toàn bộ động phủ tràn ngập tiếng rồng ngâm quỷ khóc.

Huyết Ngọc Châu bay lên đỉnh đầu của Lý Quân, từng luồng ánh sáng đỏ tươi và linh khí thiên địa dung nhập vào trong cơ thể anh.

Khoảng nửa ngày sau.

Lý Quân mở mắt, khí thế trên người hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt anh như vực sâu, tràn ngập hơi thở thô bạo giết chóc.

Huyết Long trên bầu trời vẫn còn đang rít gào.

"A Tị Tam Đao thật đáng sợ, còn chưa lĩnh ngộ được nửa thức mà cảm giác chiến lực đã tăng lên gấp 10 lần."

Anh đang có dấu hiệu đột phá tầng thứ bảy.

Lý Quân đứng dậy, không vội rời đi mà quỳ xuống, dập đầu ba cái.

Phải biết cảm ơn người truyền thừa công pháp này.

Chỉ tiếc chủ nhân động phủ này không để lại bất cứ thông tin gì về mình, có lẽ đến cảnh giới của người này đã không cần để bụng mấy điều này.

Dập đầu xong Lý Quân đi ra ngoài.

Lúc này bên ngoài trời đã sáng.

Bên ngoài có mấy ánh mắt dừng trên người anh.

Chỉ còn người nhà họ Vân, người của bốn gia tộc khác đã rời đi.

Người của đảo Cấm Khư cũng đủ quả quyết, biết đánh không lại nên đã hoàn toàn từ bỏ.

"Tại sao người nhà họ Vân còn ở lại, chẳng lẽ họ vẫn chưa từ bỏ ý định?"

Lý Quân nhíu mày.

Dường như đoán được suy nghĩ của Lý Quân, người phụ nữ đồ trắng cười nói: "Anh không cần nghĩ nhiều, tôi ở lại vì có chuyện cần nói cho anh, không có ý nhìn trộm truyền thừa ... "

Còn chưa nói xong, đồng tử của cô ta rụt lại, lộ ra sự khiếp sợ và hoảng sợ.

Bởi vì cô ta phát hiện hơi thở trên người Lý Quân đã hoàn toàn thay đổi, tràn ngập sự tà ác.

"Chẳng ... Chẳng lẽ là Giết Chóc Chi Chủ?"

Sắc mặt cô ta trắng bệch, hơi thở dồn dập.

Cô ta từng cảm nhan được hơi thở nay trên người một người khác nên cô ta hiểu hơn ai hết hơi thở này đại biểu cho điều gì.

Người phụ nữ áo trắng lấy ra lệnh bài làm từ bạch ngọc:

“Cầm lệnh bàu này có thể tiến vào Cấm Khư, đây là thứ mà vô số thế gia võ đạo đánh vỡ đầu cũng muốn có. Lý Quân, tôi tên Vân Hàn Yên, rất mong gặp lại anh ở Cấm Khư."

Noi xong nhet lenh bai vao tay anh roi lap tuc bien mat khoi tam nhin của Lý Quân.

Lý Quân cầm lệnh bài, bên trên khắc đầy phù văn cổ xưa, lẩm bẩm: "Cấm Khư? Chẳng lẽ đây là thế giới người tu đạo mà sư phụ từng nói?"

Lý Quân cất lệnh bài, sau đó khiêng thiên thạch lên vai rồi xuống núi.

Luc đi đến sơn đạo thì thay Mạnh Thanh Thiển, Nhạc Tịnh Du và Nhạc Hạng Phi đang chờ ở đó.

Thấy Lý Quân, Nhạc Hạng Phi xông lên hành lễ: "Ngài Lý, có mắt không thấy Thái Sơn nên đã đắc tội ngài, mong ngài thứ lỗi."

"Không sao, tôi cũng không để ý." Nói xong định rời đi.

“Chờ đã. Không biết có thể mời ngài đến phủ làm khách hay không?"

"Rảnh thì tính sau."

Lý Quân vẫy tay, đồng thời nhìn về phía Mạnh Thanh Thiển:

"Có cần tôi chở cô về trường không?"

"Có ... Có."

Mạnh Thanh Thiển thấy hơi thở của Mạnh Thanh Thiển, trên mặt có chút sợ hãi.

Bên cạnh, Nhạc Hạng Phi đột nhiên đẩy em gái mình:

“Em gái tôi cũng muốn về trường, hay là để nó ngồi cùng xe của ngài Lý?"

Lý Quân liếc nhìn Nhạc Hạng Phi với ánh mắt sâu xa:

"Tên này muốn đưa em gái cho mình hả?"

Ads
';
Advertisement