Nói xong, anh ta cúp điện thoại.

"Sao rồi?"

Mạnh Thanh Thiển nhìn Nhạc Tịnh Du.

"Anh tớ nói sẽ đến ngay."

Lúc này, Mạnh Thanh Thiển mới có chút hy vọng.

Cô tiến lại gần đưa tay thử chạm vào trán Lý Quân, nhưng hắc khí lập tức lan sang ngón tay cô.

“Á ... "

Cô lập tức hét lên một tiếng chói tai.

Lạnh, cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng cả linh hồn của anh ngay lập tức vậy.

Lần này, cô không dám lại gần Lý Quân nữa.

Hai mươi phút sau, cả người Lý Quân co quắp trên mặt đất, thỉnh thoảng chân lại run lên, giống như sắp chết.

Cách đó không xa, một chiếc xe BMW phanh gấp lại.

Nhạc Hạng Phi bước xuống xe.

Ngoài Nhạc Hạng Phi ra, còn có một người đàn ông trung niên cũng bước xuống xe.

"Cha, sao cha cũng đến đây?"

Nhạc Tịnh Du nhìn thấy người đàn ông trung niên thì vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Cha cô ấy là Nhạc Thái Hà, cũng là gia chủ của nhà họ Nhạc, trong mắt cô ấy, ông ta còn giỏi hơn cả anh trai mình.

"Cha, cha nhất định phải cứu được Lý Quân."

Mạnh Thanh Thiển cũng khẩn cầu: "Bác Nhạc, Lý Quân đột nhiên phát bệnh rồi, chúng cháu cũng không biết xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, anh ấy là Chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm, nếu bác cứu được anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ trả ơn hậu hĩnh cho bác."

Nhạc Thái Hà không nói gì, mà tiến lại gần Lý Quân với sắc mặt uy nghiêm, ông ta quan sát một hồi rồi nói: "Bộ dáng này rất giống như là tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, thật không ngờ ngay cả cao thủ của Di Tích Cấm cũng bị cậu ta đánh bại, vậy mà lại rơi vào tay nhà họ Nhạc ta, xem ra cậu ta đã được định trước là không xứng đáng có được truyền thừa trong động phủ kia."

"Nếu có thể lấy được truyền thừa trong động phủ, sau này nhà họ Nhạc ta nhất định sẽ cất cánh bay cao."

Nhạc Thái Hà nhìn Lý Quân bằng ánh mắt rực lửa, cơ thể cũng vì kích động mà hơi run rẩy.

Đó chính là truyền thừa của Luyện Khí Sĩ, ai mà không thèm khát chứ?

Nghe thấy những lời này, Nhạc Tịnh Du và Mạnh Thanh Thiển đều ngỡ ngàng.

Nhạc Tịnh Du lập tức lớn tiếng nói: "Cha, cha đang nói gì vậy?"

Người tài xế thì vội vàng lao lên bảo vệ Lý Quân.

Nhưng mới bước được hai bước, chợt nghe một tiếng súng "Đoàng!" vang lên, anh ta đã bị Nhạc Hạng Phi bắn chết ngay tại chỗ.

Ngay giây phút tiếng súng vừa vang lên, Nhạc Tịnh Du sợ đến mức ngã khuɣu xuống đất.

Đúng lúc đó, đôi mắt Lý Quân bất ngờ mở ra, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí khiến người khác kinh hãi.

Lúc này, trên người anh chỉ còn lại sự tức giận và sát ý vô tận.

Cha con Nhạc Thái Hà đều bị cảnh tượng này làm cho giật mình.

Lý Quân là người có thể giết được cao thủ của Di Tích Cấm, nếu anh khôi phục lại thực lực thì hai người bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, Nhạc Thái Hà lại cười lớn.

"Làm ông đây sợ chết khiếp, còn tưởng cậu đã hồi phục rồi, hóa ra chỉ là cố gắng gượng mà thôi."

Nói xong, ông ta siết chặt nắm đấm, từng bước tiến về phía Lý Quân, ông ta nhìn ra được Lý Quân hoàn toàn chưa hề hồi phục.

"Cho cậu ta uống Phấn Tán Công của nhà họ Nhạc ta, sau đó đánh gãy hai tay hai chân, phá nát đan điền của cậu ta, chỉ có như vậy mới bảo đảm an toàn tuyệt đối, ép cậu ta khai ra công pháp đang tu luyện và truyền thừa đã nhận được."

Nhạc Hạng Phi gật đầu: "Con đã chuẩn bị sẵn Phấn Tán Công rồi."

Nói xong, anh ta lấy ra một lọ nhỏ và đưa cho cha mình.

Mạnh Thanh Thiển vội lao tới bảo vệ trước mặt Lý Quân, ánh mắt kiên quyết nhìn chẳm chằm hai cha con bọn họ.

"Hai người sao có thể vô sỉ như vậy, lợi dụng luc người khác gặp nạn mà làm bậy thế à? Uổng công tôi còn coi các người là trưởng bối, là huynh trưởng, các người đừng hòng động đến một sợi tóc của Lý Quân!"

Lúc này, cơ thể nhỏ bé yếu ớt của Mạnh Thanh Thiển tràn đầy sự kiên định.

Nhưng ngay sau đó, Nhạc Hạng Phi đã túm lấy tóc cô và hất mạnh qua một bên.

Mạnh Thanh Thiển định bò dậy, nhưng ngay lập tức bị giẫm lên mặt.

Đôi mắt đỏ rực của Lý Quân cháy lên lửa giận, sát khí bừng bừng trong ánh mắt.

Nhạc Thái Hà cười khẩy, khinh thường nói: "Thẳng nhóc, nhìn cái gì mà nhìn, ai bảo mày xui xẻo rơi vào tay tao."

Vừa dứt lời, ông ta giơ tay lên, định tóm lấy Lý Quân.

Đúng lúc này, cơ thể Lý Quân vốn bất động bỗng nhiên bật dậy, trên người anh phát ra một luồng sức mạnh cuồng phong dữ dội, bao trùm lấy Nhạc Thái Hà.

Sắc mặt Nhạc Thái Hà lập tức tahy đổi, kinh hãi lùi nhanh về phía sau.

“Chẳng lẽ cậu ta đã khôi phục rồi?"

Trong lúc Nhạc Thái Hà còn đang nghi ngờ, Lý Quân lấy đà đạp mạnh xuống đất, tung một chưởng khiến Nhạc Hạng Phi lùi lại vài bước.

Sau đó, anh nhấc bổng Mạnh Thanh Thiển lên, nhanh chóng rời đi về phía xa.

Chỉ trong vài nhịp thở, bọn họ đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Chết tiệt! Cậu ta là nỏ mạnh hết đà, chúng ta bị lừa rồi."

Sắc mặt Nhạc Thái Hà trở nên u ám.

Ngay sau đó, ông ta hóa thành một cái bóng và đuổi theo hướng Lý Quân bỏ chạy.

Ads
';
Advertisement