Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (FULL)

 

 Tống Nhược Huyên nhìn thấy ánh mắt đang chăm chú nhìn vào ngực mình của Lý Quân thì đỏ mặt.  

 

Người đàn ông khác nhìn cô ta thì đều nhìn lén, không ngờ Lý Quân lại thẳng thừng như vậy.  

 

“Anh ta đúng là cái tên háo sắc.”  

 

Cô ta chửi thầm trong lòng, đang định tìm cớ đứng dậy rời đi.  

 

Đột nhiên Lý Quân lên tiếng:  

 

“Cô Tống, cô có thể cho tôi xem vòng cổ của cô được không? Và ngoài ra cô có thể cho tôi biết lai lịch của chiếc vòng này không?”  

 

Tống Nhược Huyên sững người, giờ mới hiểu ra Lý Quân đang nhìn vòng cổ của mình, mặt cô ta càng thêm đỏ.  

 

May mà vừa rồi mình không tỏ ra quá kích động, nếu không thì quá xấu hổ.  

 

“Nhưng anh ta thật sự đang nhìn vòng cổ của mình ư?”  

 

Cô ta vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng vẫn tháo vòng cổ xuống đưa cho Lý Quân.  

 

“Chiếc vòng này là quà sinh nhật mà cha tôi tặng tôi.”  

 

“Cha tôi là người thích thám hiểm, mấy năm trước lúc đi leo núi, ông ấy tìm được một loại cát màu xanh, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời nên đã mang hạt cát đó về.”  

 

“Tôi rất thích màu của hạt cát này nên vào sinh nhật của tôi, ông ấy đã lấy một phần hạt cát cho vào trong chai thủy tinh, làm thành vòng cổ rồi tặng tôi.”  

 

Tống Nhược Huyên giải thích.  

 

Lý Quân cầm lấy vòng cổ, cảm nhận được hơi ấm.  

 

Anh lắc nhẹ hạt cát bên trong chai, mỗi một hạt cát giống như một thân thể riêng rẽ.  

 

Phát ra tiếng vang rất nhỏ.  

 

Cát ngôi sao cực kỳ rắn chắc, lấy một hạt ra rồi dùng búa đập vẫn không hề xi nhê gì.  

 

Nghe Tống Nhược Huyên nói, có vẻ nhà cô ta còn rất nhiều cát ngôi sao.  

 

Nếu gom lại thành một, tuyệt đối có thể đúc ra một vũ khí thần bình.  

 

“Tôi cảm thấy rất hứng thú với hạt cát này, muốn mua nó từ trong tay cha cô.”  

 

“Đối với tôi, thứ này rất quan trọng.”  

 

Lý Quân trả lại vòng cổ cho Tống Nhược Huyên, đi thẳng vào vấn đề.  

 

Anh là một người ngay thẳng, sẽ không lừa gạt người khác. Anh sẽ phơi bày giá trị của cát ngôi sao ra cho đối phương, nếu đối phương nguyện ý bán cho mình thì tốt quá.  

 

Nghe vậy, Tống Nhược Huyên ngẩn người.  

 

Từ sau khi cha cô ta mang cát ngôi sao này về cũng đã tìm bên kiểm định để kiểm tra đo lường, nhưng các cơ quan đó chỉ đưa ra được kết luận mật độ của loại cát này rất đặc, là một loại vật chất không rõ.  

 

Cho đến tận nay, bọn họ chỉ cảm thấy thứ này rất xinh đẹp, ngoài ra không có suy nghĩ nào khác.  

 

Không ngờ thứ này lại khiến Lý Quân cảm thấy hứng thú, còn muốn mua lại với giá cao.  

 

Thấy Tống Nhược Huyên không nói gì, Lý Quân cho rằng đối phương không muốn, anh cười nói: “Nếu không bán cũng không sao.”  

 

Tống Nhược Huyên vội lắc đầu: “Không phải, chỉ là thứ này do cha tôi mang về, cần phải có sự đồng ý của ông ấy.”  

 

“Vậy tôi có thể gặp chú ấy được không?”  

 

Lý Quân hơi gấp gáp, nói.  

 

“Bây giờ ư?”  

 

Tống Nhược Huyên ngạc nhiên nhìn anh.  

 

Lý Quân gật đầu.  

 

“Bây giờ hơi muộn rồi, hay là để mai được không.”  

eyJpdiI6Imt2SE5OdUZLQkFkSUZkMFRra3RoNVE9PSIsInZhbHVlIjoiN2J2VHJ1T2hjNkFJT2VaT3c5NFRYZEYrdjJsYk4wU29VRHNFTURheVh0SXQ5ZWpSYUd0azVXbjltcUJCYTdYYyIsIm1hYyI6ImRkNjQ1M2E4MWE5ZTM2NmZmMGFhZjNjNTIzMzE5YjRkMzYxMDQyZWU5MzBiN2I3MjRjZDRmNjY5MDI3NjFmYjUifQ==
eyJpdiI6IjlCNGl5THFjZ0prSDVGSnY2Qk4wMEE9PSIsInZhbHVlIjoiUSt2cklvRU1PWjBuT0IyYm1jR1RMUVI0VW5UaXpPTlp1QXRDN29RV014aThicmRwcTRnMVBIbDNxQllvZzFJRHB4R2JEQzFib3M0VmcwMmtyeVMrWU5maHpocUNvOHNrVWkrU2VPT1wvTXRZN25NRnlcL003UlNubkdnTVdcL1lwYnEyelBhV3JvMVRGVEVOTlwvc1pDSnFDdGJBRDJlQ2dmVURQK2xhNEpCV2EzemhUVUR2Mks4ZU0rVlQyRiswenNQaU4rMGdUcytNYnRUT09DRFVhaFFOMVwvTk5IWWRvT3p1Mk9GaFk0eTNwQTRcL3Qwb1JtUUM3S3Vhc3dWS2NyK2pNMGpzQWxMcWFWcllzeTVPb0ZcL1dHNnYxTnJESzNHRjBQWmFmaTU5VlZPR0xtV3RsamFBS01HMEZxK2IyVG55NGE2aWRHRnFQYVB6djdjNzduVk5cL3Z1NU5JaVBNSkY4XC9HVCtOaG5Db2NQNHJHb21xYnAzczlKT3QwTXlEa2Vobjh3SE80MElXbTFmNUhkMjVIRzRpa0dOQT09IiwibWFjIjoiNjUxMzY0MTQ5MmQ3ZDJiMjYwMTFkNTUwNzRkOTZmMTI4Y2JhYWNjOTRjNDQzYmYzMDRlMjZiOGY5YWFiODU4NCJ9

“Tất nhiên là được rồi.” 

Ads
';
Advertisement