Trên chiếc giường có một người phụ nữ tóc tai bù xù đang ngồi đó. Đôi mắt vô hồn, gương mặt gầy guộc, nhìn qua có vẻ chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi nhưng thân hình tiều tụy đến mức trông như da bọc xương.
Dựa vào tình trạng này thì rõ ràng bệnh tình đã trở nặng đến mức nghiêm trọng.
Tống Tử Ngang là người luôn yêu thương vợ hết mực, đứng trước cửa khẽ gọi một tiếng: “Vợ ơi.”
Thế nhưng người phụ nữ trên giường vẫn không hề có phản ứng, vẫn ngồi đó đờ đẫn như cũ.
Ánh mắt cầu cứu của Tống Tử Ngang hướng về phía Phạm Chấn Ngọc. Phạm tiên sinh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói: “Để tôi lo.”
Sau đó, ông ta tiến lại gần bên giường.
Quan sát người phụ nữ một lúc, ông ta quay đầu lại nói: “Tổng giám đốc Tống, bệnh trầm cảm của vợ ông đã phát triển đến mức rất nghiêm trọng. Liệu pháp điều trị bằng thuốc thông thường gần như không còn tác dụng.”
“May mà gặp được tôi. Tôi thành thạo liệu pháp châm cứu, sử dụng kim bạc để kích thích thần kinh não bộ, từ đó dẫn dắt tinh thần bệnh nhân trở lại trạng thái bình thường. Tôi đã chữa khỏi rất nhiều những trường hợp tương tự như thế này rồi.”
Phạm Chấn Ngọc nói với vẻ đầy tự tin.
Nghe vậy, đôi mắt của Tống Tử Ngang ánh lên tia hy vọng.
“Thật không? Có thể chữa khỏi thật sao?”
“Chắc chắn rồi.”
Người thanh niên đứng bên cạnh hừ nhẹ một tiếng: “Không ai dám nghi ngờ y thuật của Phạm tiên sinh. Tổng giám đốc Tống, ông chỉ cần đảm bảo giữ lời về số tiền đã hứa là được.”
“Chỉ cần chữa khỏi bệnh của vợ tôi thì tôi sẽ chuyển ngay 10 triệu vào tài khoản của Phạm tiên sinh.”
“Tốt, tốt.”
Người thanh niên hài lòng gật đầu.
Lý Quân đứng bên cạnh nghe vậy mà không khỏi ngạc nhiên.
Người họ Phạm này đúng là dám mở miệng, chữa bệnh mà đòi đến 10 triệu.
“Tổng giám đốc Tống thật hào sảng, vậy tôi sẽ bắt đầu điều trị.”
Nói xong, Phạm Chấn Ngọc lập tức bảo người thanh niên lấy từ chiếc hộp bên cạnh ra một bộ kim bạc.
Sau khi bày kim bạc ra, ông ta nhắm ngay đỉnh đầu của bà Tống rồi cắm một cây kim vào.
Kim bạc vừa chạm huyệt, bà Tống lập tức mềm oặt ra rồi nằm dài trên giường.
“Kim này là để đưa bà ấy vào giấc ngủ, tạo điều kiện thuận lợi cho việc châm cứu tiếp theo.”
Phạm Chấn Ngọc điềm tĩnh nói.
Ánh mắt của Tống Tử Ngang bên cạnh đã ánh lên sự tôn kính.
“Phạm tiên sinh quả nhiên là người có thực tài.”
Ngay cả Tống Nhược Huyên đứng gần đó cũng không giấu được vẻ phấn khích.
Chỉ có Lý Quân là khẽ cau mày.
Sau khi bà Tống chìm vào giấc ngủ, Phạm Chấn Ngọc nhanh chóng châm thêm vài kim lên đỉnh đầu bà ta, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi.
Nhưng khi kim bạc tiến gần đến ấn đường giữa hai chân mày của bà Tống, nét mặt Lý Quân ngày càng trở nên nghiêm trọng.
“Khoan đã.”
Cuối cùng Lý Quân cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Đừng tiếp tục châm nữa, bệnh của bà ấy không phải trầm cảm mà là bị người khác yểm chú.”
“Ông cứ tiếp tục kích thích thế này sẽ chỉ khiến cấm chú bùng phát sớm hơn. Khi đó tính mạng của bà ấy sẽ không giữ được.”
Nghe lời Lý Quân nói, Phạm Chấn Ngọc lập tức quay phắt đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy sự khó chịu.
Người thanh niên đứng bên cạnh càng tỏ thái độ gay gắt, lên tiếng trách móc: “Tổng giám đốc Tống, Phạm tiên sinh đang chữa bệnh cho vợ ông. Làm ơn đừng để người ngoài xen vào gây rối.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất