Ánh mắt sâu như vực thẳm đó lướt qua từng gương mặt con cháu nhà họ Khấu, cuối cùng dừng lại trên mặt gia chủ nhà họ Hùng – Hùng Hữu Chí.
Lập tức, sắc mặt Hùng Hữu Chí trắng bệch như tờ giấy trắng, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.
Hùng Hữu Chí cúi gằm mặt, hận không thể chui đầu xuống tận đũng quần, cơ thể run rẩy không ngừng, đôi chân cũng không đứng vững mà lẩy bẩy.
Hùng Hữu Chí không muốn bản thân tỏ ra sợ chết như vậy, nhưng ông ta không thể kiểm soát được.
Đặc biệt là khi ánh mắt của Lý Quân quét tới, nghĩ đến những người như Lỗ Nhất Nguyên đã chết dưới tay anh, trong lòng Hùng Hữu Chí dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, tựa như bị một đôi tay sắt bóp nghẹt cổ, cảm giác ngột ngạt đến cực điểm. Giống như bản thân đang ở trong một căn phòng lạnh giá âm một ngàn độ, toàn bộ máu trong cơ thể đều đông cứng.
Nỗi sợ hãi, một nỗi sợ khủng khiếp, tận sâu trong linh hồn.
Cuối cùng, Hùng Hữu Chí không chịu nổi áp lực này nữa, ông ta quỳ “phịch” xuống đất, giọng nói run rẩy mang theo chút nghẹn ngào, cầu xin: “Đừng... đừng giết tôi!”
Nhìn thấy Hùng Hữu Chí quỳ xuống, Lý Quân khẽ nhếch môi, tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó chuyển ánh mắt sang một người khác.
Một khi tâm võ đạo của một người tan vỡ, bị dọa đến mức quỳ xuống, trong lòng sẽ gieo rắc hạt giống tâm ma, cả đời này không thể vượt qua nổi. Trước mặt Lý Quân, bọn họ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.
Đây chính là hiệu quả mà Lý Quân muốn, giết người và diệt tâm.
“Cậu... cậu…”
Cảm nhận được ánh mắt của Lý Quân, giọng nói của gia chủ nhà họ Bàng - Bàng Vĩnh Tông bắt đầu run rẩy.
Ông ta đã đoán được dụng ý của Lý Quân, vì vậy ông ta hiểu rõ nếu quỳ xuống thì coi như xong đời rồi.
Bàng Vĩnh Tông vô thức nhìn sang hai vị gia chủ thế gia võ đạo bên cạnh.
Tuy nhiên, cả hai người kia đều cúi gằm đầu, toàn thân run rẩy, không ai dám giúp ông ta.
Dưới áp lực từ khí thế của Lý Quân, Bàng Vĩnh Tông chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè xuống, buộc ông ta phải quỳ xuống, khiến cơ thể ông ta gần như không chịu nổi nữa.
Ông ta bỗng ngẩng đầu lên.
“Cậu... rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Im lặng.
Lý Quân không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.
“Tôi, Bàng Vĩnh Tông tôi từ nhỏ đã là thiên tài, bốn mươi tuổi đã bước vào cảnh giới Thiên Nhân. Tôi... tôi không phải là loại dễ đối phó như vậy đâu!”
Bàng Vĩnh Tông tự trấn an bản thân, miệng nói không sợ nhưng ai nghe cũng nhận ra sự run rẩy và khiếp đảm trong giọng nói của ông ta.
Lý Quân vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta, Bàng Vĩnh Tông cảm thấy bản thân không thể chịu đựng thêm được nữa.
Cuối cùng, trong mắt ông ta hiện lên vẻ quyết liệt, đột ngột giơ tay lên, lòng bàn tay tỏa ra khí tức nóng bỏng đánh về phía Lý Quân.
“Tên ác ma này! Tôi liều mạng với cậu!”
Bàng Vĩnh Tông đã đánh ra chưởng mạnh nhất trong đời mình.
Tất nhiên, ông ta không hy vọng có thể gây thương tích cho Lý Quân, chỉ cần ép Lý Quân lùi lại nửa bước, ông ta sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng ông ta đã nghĩ quá nhiều.
Lúc Bàng Vĩnh Tông vừa ra tay, cánh tay của Lý Quân giơ lên, tựa như móng vuốt của một con rồng.
“Ầm ầm!”
Đòn tấn công của Bàng Vĩnh Tông bị phá tan ngay lập tức, đồng thời, dư lực từ chiêu của Lý Quân đánh thẳng vào ngực ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất