Cực Phẩm Chiến Long - Lý Quân (FULL)

 

 Ánh mắt Ngũ Thất Mệnh phản chiếu bàn tay của Lý Quân, trong lòng ông ta tràn đầy tuyệt vọng.  

 

Một giây trước ông ta còn cho rằng mình có hy vọng bỏ chạy, giây sau đã rơi xuống địa ngục.  

 

Bởi vì khi bàn tay kia chụp xuống, ông ta sẽ không còn nơi nào để trốn.  

 

“Ầm!”  

 

Bàn tay chụp lên trán của ông, thân thể nặng nề nện xuống đất.  

 

Sau đó Lý Quân giẫm một chân lên cổ, nhìn từ trên cao xuống.  

 

“Nói cho tôi biết, ai phái ông tới, tôi và ông không thù không oán, vì sao ông lại muốn giết tôi?”  

 

Lý Quân lạnh lùng hỏi.  

 

“Tôi nói thì cậu sẽ tha cho tôi sao?”  

 

Ngũ Thất Minh hỏi.  

 

Lý Quân lắc đầu.  

 

“Tôi sẽ cho ông cái chết nhanh gọn.”  

 

“Haha.”  

 

Ngũ Thất Minh trực tiếp nhắm mắt, dáng vẻ chờ đợi cái chết.  

 

“Nếu đằng nào cậu cũng giết tôi thì vì sao tôi phải nói cho cậu biết?”  

 

“Xem ra ông vẫn chưa hiểu rõ lời tôi nói.”  

 

Dứt lời.  

 

Lý Quân chỉ tay vào giữa trán Ngu Thất Minh, ông ta cảm thấy một luồng chân khí khủng bố đang tràn vào đầu, giống như muốn nghiền nát.  

 

Đau, vô cùng đau đớn, đau đến mức muốn chết mà không được.  

 

Lúc này ông ta mới hiểu rõ ý của Lý Quân.  

 

Không trả lời thì sẽ khiến ông ta sống không bằng chết.  

 

“Tôi, tôi nói...”  

 

Ngũ Thất Minh la lớn.  

 

Ông ta không chịu được nữa.  

 

“Nói ra thì ông có thể giải thoát.”  

 

Ánh mắt Lý Quân không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.  

 

“Bởi vì Công Tổ Khải là đệ tử của sư tôn, cậu giết lão ta, còn làm vỡ nát linh bội mà sư tôn để lại, thế nên sư tôn đã phái tôi tới đối phó với cậu.”  

 

Ngũ Thất Minh khai hết.  

 

Nghe xong Lý Quân mới nhớ tới lão già được đại thiếu gia nhà họ Vạn – Vạn Bách mời tới, sau khi bị anh giết thì linh bội quả nhiên xuất hiện một hư ảnh, có lẽ là sư tôn mà Ngũ Thất Minh nhắc tới.  

 

“Ông rất tức thời, vậy nên tôi quyết định tạm thời không giết ông.”  

 

Lý Quân phất tay, một luồng ánh sáng màu đỏ tiến vào đầu Ngũ Thất Minh.  

 

Ngũ Thất Minh lập tức cảm nhận được cơn đau biến mất, trong đầu ông ta như có thứ gì đó.  

 

“Về đi, tới gặp sư tôn của ông, xem như tôi tặng ông ta một món quà gặp mặt.”  

 

Dứt lời, Lý Quân không để ý tới Ngũ Thất Minh mà xoay người rời đi.  

 

Liêu Xương đứng từ xa trông thấy tất cả, nhưng ông đã quen với điều này.  

eyJpdiI6IjMrZ0diWjNFSHFtODBhUFpQeDhHb3c9PSIsInZhbHVlIjoiaksrRlVrR3dmcEpNNXlpZmw4cjNzRUdYOFdrcEhGcUxuT0o4NEcyWHJYYjVzb1FFdnhMZWhQclFuc2NOYTZKUiIsIm1hYyI6ImM4YTliYzE1NmU1N2ViNGVlN2NlNzFhZGRjNmNmOTgzMDE1ZjI5ZTRmMmU3ZjRjZGJhODkzZGMwMDBlMTJhMTEifQ==
eyJpdiI6InhtbGhFZFRPelwvcFRjZEdMZmpSYmNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InQrUXM5Vm9rZXl3NnorYlZCQk1sXC9iOUR6NUdYZVNVQUZNcTM2blZma2x6eURtWW1xTk9SWHZaUWxyZ3F1UDhBNUZPTStPeHR2d2lNalNRNTJxdWdYV1ppMGRyeUFTSlpKQ0tYTFlLdkN6RFlXM05qbjVta0NGVlVERHIzUmN0d0hVbkRnaGRkRUpwYmZKK2F5RDkwaW1YYkNlRHg3YURxZXl6c2wxbW5GbDhHa2dQUkYwM3BBRHpzWXBaVldZdnV3WU4zMytobmFGam0zNE5KeEtLeFlROFo4MG9MUmxneWhMUVhkc0FOQlBFZFpjZlloems5WnJ5S1VLd05SSVIxOWZLR2J4ckY5NFpzOExqZ2w2dXpzQT09IiwibWFjIjoiYTJiZDE2NDY5MjA5YzA3Yzk0MmNkNjdlNWY4NDlmYWZhNGQyZTUzY2RkYjI0OGU5MzUzZTY4ZjA4MTI4ODhlMSJ9

Ông ta còn đang thấy ngơ ngác, cứ để ông ta đi như vậy?

Ads
';
Advertisement