Một tháng tiếp theo, Man Hoang và Tuyên Ninh luôn ở cùng nhau, trải qua một cuộc sống vô cùng yên bình.
Một tháng trôi qua, không có cường giả nào tới quấy rầy bọn họ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thời khắc cuối cùng.
Man Hoang đứng trên không trung, lúc này trên người anh ta lại bắt đầu hiện ra những vết nứt. Dựa theo thực lực của anh ta thì không thể nào chịu đựng được, khí tức trên người giảm xuống đến cực điểm, chỉ còn có thể thoi thóp.
Thú Quang Diễn Dương Thiên và Tuyên Ninh ở bên cạnh anh ta.
Vút!
Bản thể của Dương Thiên trực tiếp xuất hiện. Bây giờ đã là thời gian cuối cùng của Man Hoang, cho dù thế nào thì hắn cũng muốn dùng thân hình Nhân loại để gặp anh ta.
Man Hoang sắp chết rồi, nhưng gương mặt lại vô cùng bình tĩnh, anh ta nhìn Tuyên Ninh, nói: “Tuyên Ninh, cảm ơn em đã làm bạn với anh trong một tháng cuối cùng này. Anh biết, em muốn để anh an tâm ra đi nên mới lựa chọn ở lại. Sau khi anh chết, em hãy quay trở lại Yêu tộc, sống một cuộc sống bình yên, tuổi thọ của em còn rất dài. Cuối cùng, xin lỗi, lời anh hứa với em, cuối cùng vẫn không thể nào thực hiện được.”
Tuyên Ninh lắc đầu: “Em không trách anh.”
Man Hoang thở dài, nhìn về phía Dương Thiên: “Dương Thiên, hy vọng sau khi ta chết, ngươi có thể bảo vệ Tuyên Ninh rời khỏi nơi này.”
“Được.” Dương Thiên gật đầu.
“Cả đời của ta đều sống trong cô độc, may mà đến lúc chết lại có được hai người làm bạn, cuộc đời này của ta đã chẳng còn điều gì tiếc nuối nữa.” Man Hoang tươi cười.
Ong...
Một dao động kỳ dị xuất hiện, những vết nứt trên người Man Hoang lập tức lan nhanh, chẳng mấy chốc đã lan tới phần đầu.
“Tạm biệt, Tuyên Ninh.” Man Hoang nhìn Tuyên Ninh một cái, nói câu cuối cùng, sau đó cả người tan rã.
Thân thể của anh ta đã vỡ thành hàng trăm nghìn mảnh nhỏ.
Mặc dù trong lòng không có chút tiếc nuối nào, nhưng Man Hoang vẫn còn một tia lo lắng không yên.
“Tách tách.”
Những giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, Tuyên Ninh đứng lặng người trên hư không, vươn tay nắm lấy những mảnh nhỏ mà Man Hoang chết đi lưu lại, không nói câu nào.
Khi cô ta chạm tay vào những mảnh nhỏ đó thì những mảnh nhỏ này lại lập tức biến thành bột phấn, bay tán loạn trong không trung.
“Đi thôi, Tuyên Ninh, ta đưa ngươi trở về.” Dương Thiên trầm mặc, sau đó lên tiếng.
Tuyên Ninh lắc đầu: “Dương Thiên, ngươi cảm thấy sau khi Man Hoang chết, ta sẽ trở lại Yêu tộc sao?”
Nước mắt lăn dài trên má, Tuyên Ninh nhìn Dương Thiên, khẩn cầu: “Dương Thiên, mặc dù ta là Yêu tộc, nhưng ngươi có thể chôn ta và Man hoang ở thần quốc Nhân loại được không? Chôn ở Nguyệt Ảnh tinh.”
Dương Thiên biến sắc, hắn có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của Tuyên Ninh. Hắn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt vô cùng kiên định. Dương Thiên vốn định khuyên nhủ Tuyên Ninh, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể gật đầu: “Được.”
“Cảm ơn ngươi, Dương Thiên.” Tuyên Ninh cảm kích nói.
Cô gái quay đầu nhìn những mảnh vụn nhỏ trong không khí, thấp giọng nói: “Man Hoang, anh đã cô độc hơn 3000 năm rồi, em làm sao có thể để anh tiếp tục cô độc như thế chứ...”
Tuyên Ninh nói xong thì lập tức có một bộ quần áo sặc sỡ bao trùm lên người cô ta.
“Man Hoang, trước đây em đã từng nói là hai mươi năm nữa sẽ gả cho anh, nhưng mà cuối cùng lại để anh chờ tận hơn ba nghìn năm. Bây giờ em sẽ không để anh phải chờ nữa.”
Tuyên Ninh nắm chặt những mảnh vụn trong tay, khóe miệng khẽ nở nụ cười, chậm rãi nhắm mắt lại. Thân thể Tuyên Ninh dần dần tiêu tán, biến thành những điểm sáng, dung hòa vào những mảnh vụn kia.
Dao động biến mất, thân thể Tuyên Ninh đã hoàn toàn biến mất. Trong hư không, những mảnh vụn đều tản ra ánh sáng màu trắng.
“Có lẽ đây là kết cục tốt nhất!” Dương Thiên nhìn về phía trước, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Một tháng cuối cùng, Tuyên Ninh lựa chọn thuận theo tâm nguyện của Man Hoang, để hắn có thể ra đi không chút tiếc nuối.
Tuyên Ninh có tuổi thọ 7000 năm, Man Hoang tất nhiên không muốn cô ta chết theo mình.
Nhưng sau khi Man Hoang chết, Tuyên Ninh lại lập tức lựa chọn kết thúc sinh mạng của mình.
Dương Thiên thở dài, đêm nhưng mảnh vụn còn lại thu vào trong một chiếc nhẫn không gian.
...
Trong một khu vực trong bí cảnh Thần Trụ, khi bản thể Dương Thiên xuất hiện thì một viên châu màu đen bỗng nhiên tràn ra một dao động mãnh liệt. Dao động này càng lúc càng trở lên mạnh mẽ, giống như có một ý thức còn sót lại đang chậm rãi thức tỉnh.
...
“Trước tiên cứ rời khỏi bí cảnh Thần Trụ đã, mang Man Hoang và Tuyên Ninh về Nguyệt Ảnh tinh.” Dương Thiên nghĩ thầm.
Chuyện mà hắn đã hứa với Man Hoang và Tuyên Ninh thì nhất địn sẽ làm được.
Vút!
“Một tên nhãi ranh Nhân tộc thú vị.” Sinh vật khổng lồ kẽ lắc lư thân thể một chút, ngay lập tức, cả một mảng lớn đất đá bị phá hủy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất