“Trong video thì rõ ràng khi Dương Thiên đối mặt với công kích linh hồn của Thánh thần Tam Nguyên đã không có chút phản kháng nào, nháy mắt đã bị ông ta diệt sát linh hồn. Chẳng lẽ chuyện này là do vòng xoáy kia? Dương Thiên mất đi dao động linh hồn không phải là vì bị Thánh thần Tam Nguyên diệt sát linh hồn, mà là bởi vì vòng xoáy đột nhiên xuất hiện đó?” Ánh mắt Thánh thần Cổ Nguyên ngập tràn vẻ suy tư.
Bí cảnh Thần Trụ vô cùng kỳ dị, lúc trước Nguyên Bác phát hiện ra chín chữ bí ẩn đã khiến cho toàn bộ vũ trụ chấn động. Một ngàn năm sau, lại bởi vì cái chết của một vị cường giả cấp Thánh thần của tộc Kim loại mà khiến cho các cường giả sợ tím mặt.
Trước kia Thánh thần Cổ Nguyên cũng đã từng thăm dò bí cảnh này, nhưng lại không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt cả. Nhưng ông ta cũng biết đến vòng xoáy trong bí cảnh Thần Trụ.
“Ta tới bí cảnh Thần Trụ một chuyến, tạm thời đừng nói thông tin Dương Thiên chưa chết ra ngoài, nếu không thì cường giả cấp Thánh thần của dị tộc chắc chắn sẽ tới bí cảnh Thần Trụ. Nếu như thế thì nói không chừng Dương Thiên sẽ thực sự ngã xuống.” Thánh thần Cổ Nguyên phân phó.
“Vâng!” Thần chủ Hư Tuyệt cung kính nói. Ông ta cũng biết tính chất nghiêm trọng của sự việc này.
Thần chủ Hư Tuyệt nhìn theo bóng dáng Thánh thần Cổ Nguyên rời đi, ánh mắt lộ rõ một tia lo lắng.
Bí cảnh Thần Trụ là nơi đến cả cường giả cấp Thánh thần cũng có thể tử vong. Bây giờ Dương Thiên lại đang ở một nơi nguy hiểm như thế, tình cảnh hiện tại phải nói là vô cùng gian nan.
Ông ta biết phân thân Kim Giáp Nguyên Trùng Dương Thiên vẫn còn đang ở thế giới Vũ Nguyên, chỉ có điều không có cách nào liên lạc được. Bọn họ cũng không có cách nào tiến vào trong tòa cung điện kia của Dương Thiên.
...
Tin tức cứ thế truyền đi khắp nơi. Trong Nhân tộc, chuyện Dương Thiên ngã xuống kéo theo hàng loạt sự tình phát sinh khiến cho vô số cường giả lo lắng; trong các tộc quần vũ trụ, ai cũng đã biết chuyện Dương Thiên đã chết.
Nhân tộc phẫn nộ vô cùng, còn dị tộc thì lại rất sung sướng.
“Ha ha, cuối cùng thì nhân loại Dương Thiên cũng đã chết! Dương Thiên đúng là cuồng vọng quá mức, dám một mình một người tiến vào bí cảnh Thần Trụ! Các tộc quần đỉnh phong như Yêu tộc, Trùng tộc đã tổn thất hơn mười vị cường giả cấp Hư thần mà cũng không đánh chết được Dương Thiên. Cuối cùng, phải nhờ cường giả cấp Thánh thần ra tay mới giết được hắn.”
“Thiên phú của hắn cường đại như thế, thậm chí tương lai còn có thể trở thành cường giả cấp Thánh thần, lần này bị diệt sát linh hồn thì mọi cơ hội đều mất sạch rồi!”
“Nhân tộc bây giờ chắc là đang tức giận lắm! Cường giả bị diệt sát linh hồn thì cho dù sử dụng thời gian chảy ngược cũng không thể nào hồi sinh được.”
Vô số dị tộc hưng phấn bàn tán, nhất là nhóm thần chủ Mộc Vân đã từng bị Dương Thiên đánh chết.
Dương Thiên là thiên tài của Nhân tộc, tương lai hoàn toàn có thể đột phá đến cấp Thánh thần, cũng làm tăng lên thực lực của Nhân tộc. Ở trong vũ trụ, không có tộc đàn nào có thực lực mạnh hơn Nhân tộc cả.
Nếu Dương Thiên đã không phải người của tộc bọn họ thì bọn họ chỉ hi vọng hắn chết, tin tức hắn chết khiến vô số dị tộc vui mừng.
Tin tức về cái chết của Dương Thiên chắc chắn sẽ truyền khắp vũ trụ.
...
Bên trong bí cảnh Thần Trụ, Dương Thiên bị vòng xoáy bất ngờ xuất hiện nuốt lấy linh hồn. Hắn hoàn toàn không có bất cứ phản kháng nào, nháy mắt đã mất đi ý thức.
Hắn cảm giác như linh hồn của mình đang thoát ra khỏi thân thể, không ngừng phiêu đãng, cuối cùng mới dừng lại.
Dương Thiên chầm chậm mở mắt ra.
Hắn đang ở trong một căn nhà đổ nát, bên tai mơ hồ vang lên những âm thanh.
“Oa... Oa...” Một tiếng khóc non nớt vang lên.
“Ha ha, sinh rồi, là một bé trai!” Một giọng nói vui sướng vang lên.
“Nguyệt Linh, lúc trước chúng ta đã nói rồi, nếu là con trai thì sẽ đặt tên là Hiên Dật.” Một giọng nói từ phía xa vọng lại.
“Ừm.” Một âm thanh dịu dàng và suy yếu vang lên.
Bùm!
Chỉ vài câu trò chuyện ngắn ngủi đã khiến Dương Thiên tràn đầy kinh hãi.
Hiên Dật, hắn đã từng nghe cái tên này mấy lần.
“Đây là mình sao?” Dương Thiên mở mắt, hắn nhìn thấy một người đàn ông cường tráng và một người phụ nữ dịu dàng đang nhìn mình, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bây giờ Dương Thiên mới chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng hắn lại không phải trẻ sơ sinh.
Dương Thiên cảm thấy bây giờ mình là một đứa trẻ sơ sinh tên là Hiên Dật, nhưng hắn lại không có được linh hồn của Hiên Dật. Hắn giống như một người đứng ngoài, quan sát mọi chuyện ở đây.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã qua mười năm, Hiên Dật cũng đã mười tuổi.
“Hiên Dật.” Một người phụ nữ dịu dàng đi tới, bên cạnh còn có một cô bé mặc quần áo rách rưới.
Hiên Dật tò mò nhìn cô bé.
Cô bé này chỉ khoảng sáu bảy tuổi, trốn ở sau lưng người phụ nữ kia, chỉ lộ ra một đôi mắt, lúc này đang sợ sệt nhìn hắn.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng đi tới, cô bé kia vẫn sợ hãi nhìn Hiên Dật.
“Mẹ!” Hiên Dật vội vàng chạy qua, tò mò nhìn cô bé kia.
Hắn nhìn về phía cô gái bé nhỏ, vươn tay ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Ngưng Tuyết muội muội, ta là Hiên Dật, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để muội phải chịu bất cứ thương tổn nào.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất