“Gào!!!”
Phía xa bỗng nhiên truyền tới một âm thanh phẫn nộ, âm thanh này vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ, từng khe nứt không gian không ngừng xuất hiện, vô số khí lưu Hỗn Độn chảy ra. Sau đó, một ánh sáng màu xám đột nhiên khuếch tán, thổi quét gần như tất cả mọi khu vực ở trên vũ trụ.
Những cường giả ở trên hành tinh này vừa tiếp xúc với ánh sáng màu xám đó thì nháy mắt tử vong, hầu hết cường giả bên cạnh Ngưng Tuyết cũng không có năng lực phản kháng. Có một số cường giả có thể kéo dài chút hơi tàn, nhưng bọn họ cũng đã bị thương nặng, cũng chẳng còn sống được bao lâu.
Sau khi âm thanh bạo nộ kia vang lên thì dao động chiến đấu cuối cùng cũng dừng lại. Mọi thứ xung quanh khôi phục lại như bình thường, chỉ là xung quanh chất đầy thi thể và phế tích.
Tinh vực này chưa bị hủy diệt.
Ngưng Tuyết đứng thẳng, cô không bị thương, thần châu Hỗn Độn đã bảo vệ cô.
Sau khi dao động chiến đấu dừng lại, ánh mắt Ngưng Tuyết tràn ngập mong đợi nhìn về phía xa, hy vọng người mình chờ đợi sẽ xuất hiện.
Nhưng mà, sao trời yên tĩnh, khung cảnh bất biến, không có bất cứ động tĩnh nào truyền đến cả.
Thời gian cứ thế trôi đi, một năm... Một trăm năm... Một vạn năm... Một trăm vặn năm...
Ngưng Tuyết vẫn đứng như thế, giống như một bức tượng. Cô ngẩn người nhìn về phương xa, vẻ mong chờ trong mắt không hề thay đổi.
“Ngưng Tuyết muội muội, ta là Hiên Dật, sau này ta sẽ bảo vệ muội, sẽ không để muội phải chịu bất cứ tổn thương nào.” Trước mắt cô hiện lên hình ảnh khi cô và Hiên Dật gặp nhau lần đầu tiên.
Câu nói đó là câu đầu tiên Hiên Dật nói với cô.
“Huynh đã nói nhất định sẽ trở về, sẽ mãi bảo vệ muội. Huynh chưa từng lừa gạt muội, kỷ nguyên chưa bị hủy diệt hoàn toàn, muội vẫn sẽ luôn chờ huynh...”
Ngưng Tuyết yên lặng nhìn về phía xa, nước mắt không nhịn được mà lăn dài trên má.
Phía sau lưng cô, trước mặt cô, khắp nơi đều có thi thể. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, ánh sáng đột nhiên xuất hiện, toàn bộ vũ trụ chợt tản ra một hơi thở mới tinh. Những hành tinh có sự sống bắt đầu dần dần ngưng tụ lại.
“Kỷ nguyên mới bắt đầu rồi... Không còn hi vọng nữa rồi...” Ngưng Tuyết nắm chặt thần châu Hỗn Độn trong tay, ngẩn người nhìn kỷ nguyên mới.
Không biết cô cứ đứng như thế bao lâu, sau đó, ánh mắt của Ngưng Tuyết bỗng trở nên kiên định.
“Cho dù kỷ nguyên mới có đến thì muội cũng sẽ không từ bỏ, huynh đã hứa với muội là sẽ quay về.” Ngưng Tuyết chậm rãi xoay người, sau đó dần dần biến mất ở phía chân trời.
Tiểu Nguyên ở bên cạnh cô, phát ra từng tiếng khóc than, sau đó bay về phía nơi xa, nháy mắt đã biến mất.
Bao nhiêu năm tháng trôi qua, ý thức của Dương Thiên vẫn luôn ở chỗ này, yên lặng mà nhìn hết thảy, trong lòng hắn cũng mơ hồ truyền đến một cảm giác đau đớn.
Hắn nhớ tới bức tượng mà mình nhìn thấy ở trong bí cảnh Liên minh chúng thần, đó là Ngưng Tuyết.
“Muội biết, huynh nhất định sẽ trở về! Muội đã đợi vô số kỷ nguyên, rốt cuộc cũng đã được nhìn thấy huynh lần nữa.”
Lúc trước Ngưng Tuyết thà rằng để hắn đóng giả làm Hiên Dật cũng muốn nghe được câu nói hắn đã trở lại. Lúc ấy Dương Thiên không hiểu tại sao, nhưng bây giờ hắn đã hiểu rồi.
Hắn biết được kết cục, cho đến tận cuối cùng, Hiên Dật cũng không quay trở về được nữa. Mà Ngưng Tuyết cũng cô độc chờ đợi vô số kỷ nguyên.
Đây là một loại chấp niệm không thể tiêu trừ.
Ong...
Một dao động kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện, sau đó, ý thức của Dương Thiên dần dần trở nên mơ hồ, mọi thứ trước mắt dần dần tiêu tán.
Ý thức của hắn phiêu lãng, không có mục tiêu, không biết đã trôi nổi bao lâu, dần dần tới được một không gian bí ẩn.
“Chủ nhân, ta chờ đợi bao nhiêu lâu, cuối cùng người cũng đã đi tới nơi này rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Bùm!
Ý thức của Dương Thiên lập tức thanh tỉnh.
“Ngươi là ai?” Dương Thiên giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Ta là Hỗn Nguyên, chủ nhân, ta biết người đã quên mất thân phận của mình, thứ mà người vừa nhìn thấy chính là ký ức của người vô số năm trước.” Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.
“Ngươi nói thế là có ý gì?” Dương Thiên nhíu mày.
“Người là Hiên Dật, nói một cách chính xác hơn thì vô số năm tháng trước đây, người là Hiên Dật.” Hỗn Nguyên chậm rãi nói.
“Vũ trụ được chia thành các kỷ nguyên, kết thúc kỷ nguyên sẽ là luân hồi, tất cả các sinh mệnh đều sẽ ở dưới quy tắc trời đất mà bắt đầu một hành trình mới. Chủ nhân Hiên Dật tử vong, nhưng ấn ký sinh mệnh của ngài ấy lại không hề biến mất. Nói đúng ra là không cần biết thực lực có cường đại hay không, không cần biết là bị diệt sát linh hồn hay là như thế nào, chỉ cần kỷ nguyên mới bắt đầu thì tất cả các sinh mệnh sẽ lại có hy vọng bắt đầu lại một lần nữa.”
Ánh mắt của Dương Thiên lộ rõ vẻ hoảng sợ. Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói đến sự luân hồi của cường giả.
“Vũ trụ cân bằng, sau khi cường giả tử vong đều sẽ lưu lại ấn ký sinh mệnh, nhưng mà cũng có lúc số lượng của những ấn ký sinh mệnh đó đạt tới một con số cực hạn, vượt qua số lượng mà vũ trụ có thể cất chứa. Thế nên, dưới quy tắc vũ trụ cường đại, vũ trụ cũ đó sẽ bắt đầu hủy diệt, những ấn ký sinh mệnh đó sẽ lại tiếp tục hình thành nên sinh mệnh mới. Vũ trụ mới lại bắt đầu, không ngừng tuần hoàn. Chỉ cần không phá vỡ quy tắc vũ trụ thì những chuyện này vĩnh viễn cứ lặp đi lặp lại như thế.” Hỗn Nguyên nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất