Luận về xung phong vào nguy hiểm, trong bốn người bọn họ, lão tam là mạnh nhất. Cứng đầu như vậy, hắn đi thì thích hợp hơn.
Vậy nên Độc Cô Phong vung tay ra hiệu, khi cả đội quân đang xung phong lên cũng phải tránh sang bên, nhường ra một lối đi. Độc Cô Hỏa không nói nhiều, đưa theo người ngựa, tốc độ tăng nhanh lần nữa, lập tức xông qua.
Màn bảo vệ Nguyên Lực xung quanh đội quân bỗng càng thêm ngưng tụ, thậm chí còn bùng lên ngọn lửa Nguyên Lực, có thể thấy Nguyên Lực của bọn họ ngưng tụ đến mức độ tinh túy thế nào!
“Một hơi đã đụng lật đổ bọn chúng!” Độc Cô Hỏa trừng mắt, tức giận lên tiếng. Toàn bộ tướng sĩ phía sau hét lớn, cảm xúc kích động!
Nhưng đúng lúc hai bên sắp đụng nhau, một bóng hình màu vàng đột nhiên xuất hiện trước đám thú, Nguyên Lực trên người cũng dung hòa thành một thể với màn chắn Nguyên Lực của các linh thú phía sau.
Hai con ngươi của Độc Cô Hỏa cũng phải sững sờ, hắn ta liền hét lớn: “Một trong Bát Lang Vệ, Cương Bối Lang!”
“Hừ hừ, không sai, chính là ta! Độc Cô Hỏa, ngươi muốn qua từ chỗ ta, ngươi vẫn chưa có năng lực đó!” Hắn ta lạnh lùng cười, người đó cũng bật cười lớn cương quyết.
Ầm
Hai luồng hào quang một đỏ một vàng đập mạnh vào nhau, lập tức đình trệ, hai bên cứng đờ lại. Còn hai người phía trước, chính là Độc Cô Hỏa đang bừng bừng tức giận và Cương Bối Lang đang cười tà mị!
Cánh tay của hai người, hằm hè chống lại nhau, không ai nhường ai. Còn phía sau họ, là Nguyên Lực của tướng sĩ hai bên không ngừng truyền ra.
Tuy giờ phút này, nhìn có vẻ là cuộc đọ sức của hai người, nhưng mọi người đều hiểu rõ, đây là trận chiến của hai bên, cuộc chiến đấu nguyên lực của hàng trăm ngàn người.
Nếu bên nào bị thua, nguyên lực cường mạnh tấn công, ắt sẽ khiến hàng trăm ngàn người bị thương nặng.
Có thể nói là một người vinh quang thì tất cả vinh quang, một người tổn hại tất cả cùng tổn hại!
“Độc Cô Hỏa, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn dũng mạnh như vậy! Ha ha ha… Ta đặc biệt đến chiến với ngươi một trận cũng không vô ích!” Cương Bối Lang nhìn chằm chằm đối thủ cũ trước mặt, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
Độc Cô Hỏa cũng không hề tỏ ra yếu thế, cười lớn: “Ha ha ha… Trước khi chưa lột da sói của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ việc tu luyện hàng ngày.”
“Ha ha ha… Ta cũng vậy!” Cương Bối Lang cười lớn, ý chiến đấu trong ánh mắt càng sâu sắc.
Nhưng đúng lúc này, một ánh hào quang màu xanh hiện lên, hai người không nhân nhượng quay mặt, Độc Cô Phong mang theo đội quân giết đến, cười nhạt một tiếng nói: “Xin lỗi, làm phiền nhã hứng của hai vị rồi. Nhưng đây là chiến trận, không phải là thách đấu của riêng hai người. Ta đến giúp lão tam một tay, chắc là hai người sẽ không để ý chứ!”
“Hừ hừ hừ… Nhanh như gió cuốn, đứng đầu Tứ Hổ Thiên Vũ, đến thật nhanh đấy!” Cương Bối Lang cười lạnh lùng một tiếng, không thể tin nổi nói: “Nhưng, ngươi tưởng rằng ngươi có thể đến hỗ trợ chiến đấu, chẳng lẽ ta không có trợ thủ sao?”
Độc Cô Phong bất giác cau chặt mày, trong lòng cảm thấy không ổn.
Đúng lúc này, một hào quang màu xám đột nhiên lóe lên, Độc Cô Phong lạnh người, vội vàng đưa theo đội quân tiến lên ngăn chặn!
Bâng một tiếng, cả đội quân hơn hai trăm ngàn người, dưới sự đảo quét của hào quang màu xám này, tất cả đều nghiêng dạt, lùi sang bên cạnh, đợi khi người đứng vững lại, khi nhìn kỹ, lại thấy người đó là người nam tử mặc áo lanh màu xám, phía sau cũng có đại quân mấy trăm ngàn linh thú nghiêm chỉnh chờ đợi.
Con ngươi của Độc Cô Phong bất giác co lại, sắc mặt dần sầm xuống, lẩm bẩm: “Một trong Bát Lang Vệ, Thiết Tý Lang!”
Độc Cô Lâm xung phong phía sau hai người nhìn thấy cảnh này, trong lòng càng cảm thấy bất an.
Ba Lang Vệ trong tám Lang Vệ làm thành đoàn, làm khách ở Đế Đô, ở đây lại xuất hiện hai Lang Vệ, vậy thì…
Gừ gừ gừ…
Nhưng không đợi hắn ta tiếp tục suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, lại một tràng tiếng gầm tức giận quỷ dị vang lên từ hai bên của bọn họ, chấn động hoàn toàn.
Kiểu gầm đó, bọn họ có thể nghe ra là của linh thú, nhưng lại không phải linh thú bình thường, mà là…
Trong lòng Độc Cô Lâm càng lúc càng bất an, bỗng nhìn sang hai bên, lại thấy bên trái có một tốp đại quân linh thú xông ra, xung quanh phát ra ánh hào quang màu đỏ, tuy trận hình không loạn, nhưng trong đôi mắt lại tực tia máu đỏ, giống như phát điên.
Còn người phía trước nhất bọn chúng là một người đàn ông tóc đỏ.
Độc Cô Lâm nhìn thấy người này, trong lòng trầm xuống, thầm nhủ quả nhiên là hắn ta!
Đao nhọn trong Bát Lang Vệ, Huyết Ảnh Lang!
Khác với những Lang Vệ khác, hắn ta là chuyên gia điều khiển thú hiếm có trong Bát Lang Vệ, có thể kích động nổi lên thú tính của linh thú thông qua mật pháp Huyết Tế, nâng cao sức chiến đấu của bọn chúng gấp mười lần, rơi vào tình trạng phát điên nhưng lại chuyên tâm chiến đấu.
Ban đầu khi hai quân giao chiến, đó là đối thú mà đội quân Độc Cô bọn họ thấy đau đầu nhất. Bây giờ gặp phải trong lúc hỗn loạn, mặc dù người bình tĩnh như Độc Cô Lâm cũng phải toát mồ hôi đầu.
Nhưng hoa vô đơn chí, phúc bất trùng lai.
Đúng lúc hắn ta đang đau đầu vì Huyết Ảnh Lang này, bên phải của hắn ta lại xuất hiện một đại quân linh thú, gầm gừ liên hồi, tốc độ cực nhanh, chớp mắt là đến.
Chính là Phong Hống Lang một trong Bát Lang Vệ, đánh bọc sườn từ bên khác đến.
Độc Cô Lâm bất giác sửng sốt, trái tim lập tức tuyệt vọng hoàn toàn. Phong Hống Lang này là một chuyên gia điều khiển thú khác trong Bát Lang Vệ, hắn ta cũng có mật pháp, chính là có thể gia tăng tốc độ của đại quân linh thú, khiến chúng nhanh như gió cuốn giống như Độc Cô Phong, lão đại tứ hổ Thiên Vũ bọn họ.
Nhưng đại quân loài người gia tăng tốc độ thì không vấn đề gì, linh thú to như hòn đá, nếu cũng gia tăng tốc độ, thì lực xung kích khá là đáng sợ, khi chiến đấu, còn để cho con người sống không?
Độc Cô Lâm toát mồ hôi đầu, nhìn hai bên kìm kẹp, không biết phải làm thế nào mới tốt.
Đúng lúc này, một luồng hào quang màu vàng đất lóe lên, lập tức chặn bên người đội quân Độc Cô Lâm.
“Đứng im như núi!”
Ầm!
Đại quân linh thú khổng lồ Phong Hống Lang, bỗng nhiên bị đội quân Độc Cô Sơn chặn lại. Đội quân của Độc Cô Sơn là Độc Cô Chiến Thiên đặc biệt cho đích thân hắn ta đến huấn luyện, trong cả đội quân Độc Cô, bọn họ có Nguyên Lực vững vàng ổn định nhất.
Cho nên tuy tốc độ đội quân của họ khá chậm, cũng không giỏi đột phá, nhưng lại hơn về mặt vững vàng ổn định, như núi cao sông lớn, kể cả là đại quân linh thú, cũng khó mà lay chuyển được một phân, là tấm chắn sắt của đại quân Độc Cô.
Nhưng đối diện với sự tấn công mạnh của Phong Hống Lang, đội quân của Độc Cô Sơn cũng phải dồn về phía sau cách một khoảng hơn mười mét, mới miễn cưỡng chặn được, nhưng sắc mặt xám xịt lại như gan lợn.
“Độc Cô Sơn, lại là ngươi cảm đường của ta!” Phong Hống Lang hằm hằm nhìn hắn ta, mắng một câu.
Độc Cô Lâm hơi gật đầu, thể hiện vẻ cảm kích, sau đó nhìn Huyết Ảnh Lang sắp tấn công tới, trong ánh mắt hiện ra vẻ kiên định: “Chuyển trận hình, Mê Tung Trận, tĩnh lặng như rừng…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất