Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Lại là ngươi?”  

             Cổ Tam Thông nhìn thấy người tới, giận sôi máu, căm hận nói: “Tên khốn nạn nhà ngươi lừa gạt ta hết lần này đến lần khác. Lần trước tiểu gia tha cho ngươi một mạng, ngươi lại vẫn dám xuất hiện, muốn chết có phải không?”  

             Người đến bọc mình bên trong một bộ áo bào đen, luồng khí đen lượn lờ toàn thân, đúng là Nhân Thánh trước kia, hiện giờ là Quỷ Vương. Bên cạnh lão ta có hai người, cũng coi như là người quen cũ của Cổ Tam Thông, đó chính là Thiên Địa Nhị Thánh ba trăm năm trước,  m Dương Nhị Lão đã từng ở bên cạnh thừa tướng Gia Cát Ngọc Long.  

             Hai người kia nhìn về phía Cổ Tam Thông, không hiểu sao bên trong đôi mắt lại hiện lên sát ý nồng đậm, bàn tay cũng đột nhiên nắm thật chặt.  

             Quỷ Vương lạnh lùng cười, nhìn về phía Cổ Tam Thông nói: “Cổ Tam Thông, nếu hôm nay ta đã dám xuất hiện ở trước mặt ngươi tức là ta đã chuẩn bị đầy đủ. Ngươi nhìn thử xem hai người họ là ai, ngươi có còn nhớ hay không?”  

             Liếc mắt nhìn thoáng qua hai người kia, Cổ Tam Thông lại hừ nhẹ một tiếng, khinh thường mà lắc đầu nói: “Tiểu bối vô danh, tiểu gia không biết!”  

             “Hừ, ăn nói thật ngang ngược. Dù thế nào đi nữa thì ba trăm năm trước chúng ta cũng đã đánh nhau đến hừng hực khí thế, khó phân thắng bại. Hiện tại Cổ đại nhân làm Hộ Long Thần Vệ ba trăm năm lại thành quý nhân hay quên, đến lão bằng hữu năm đó cũng không nhận ra!” Thiên Thánh nhếch miệng cười, châm chọc mỉa mai nói.  

             Bỗng nhiên nhướn mày lên, Cổ Tam Thông chăm chú nhìn hai người, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ: “Các ngươi đã từng gặp tiểu gia ba trăm năm trước? Ấy, không đúng, những người từng gặp tiểu gia lúc đó về cơ bản đều đã bị tiểu gia giết chết rồi, sao hai người các ngươi còn sống được đến bây giờ?”  

             “Hừ... Hai người họ?”  

             Bất giác cười lạnh, Quỷ Vương quay đầu liếc mắt nhìn hai người một cái, trong mắt ngược lại nổi lên hận ý nồng đậm, tức giận nói: “Có lẽ ngươi không nhớ rõ, vậy lão phu liền nhắc nhở ngươi một chút. Hai người họ lúc trước cũng cùng lão phu chiến đấu với ngươi, nhưng bọn họ chết trước lão phu, có điều là giả chết, tham sống sợ chết. Nếu không ba người chúng ta liên thủ tiếp tục chiến đấu há lại có thể để cho ngươi kiêu ngạo càn rỡ đến tận hôm nay?”  

             Quỷ Vương nói đầy đến nét mặt tràn đầy giận dữ, nhưng lại không phải nhằm vào Cổ Tam Thông, mà đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm Thiên Địa Nhị Thánh.  

             Hai người có vẻ cũng có chút áy náy, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng vẫn là Địa Thánh lên tiếng giải thích: “Nhân Thánh, lúc ấy trận thức hợp luyện của ba người chúng ta còn chưa hoàn thành, vội vàng lấy ra dùng chỉ sợ có hại không có lợi. Cho nên chúng ta tính toán rằng giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt, chờ đến khi trận thức của chúng ta luyện thành lại đi tìm Cổ Tam Thông tính sổ. Bởi vậy mới dùng thuật quy tức giả chết để tránh thoát thủ đoạn thâm độc của tiểu ma đầu này!”  

             “Đúng vậy, các ngươi thì thoát được, còn ta thì sao?” Quỷ Vương trừng mắt, gầm lên thành tiếng.  

             Thiên Thánh thở dài, tiếp tục nói: “Nhân Thánh, tính ngươi quá thẳng thắn, trung thành tận tâm. Nếu chúng ta đưa ra ý kiến này chỉ sợ ngươi sẽ không đồng ý, còn sẽ ngăn không cho chúng ta lui bước, cho nên mới không thương lượng với ngươi!”  

             “Hừ hừ hừ... Há chỉ là không thương lượng, các ngươi căn bản chính là bán đứng lão tử.” Lạnh lùng cười, Quỷ Vương cắn răng nói: “Chính là bởi vì nhìn thấy thi thể các ngươi nên ta mới mất hết hy vọng, được ăn cả ngã về không, gắng gượng đỡ được mười quyền của Cổ Tam Thông, khiến cho hiện giờ trở thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ!”  

             “Chẳng phải bọn ta cũng vậy sao? Sau trận đại chiến đó, linh căn của chúng ta bị Cổ Tam Thông đánh gãy, cả đời không thể nhập vào Hóa Hư cảnh, cũng khó kéo dài tuổi thọ, đại nạn đến chỉ có thể hóa thành xương khô, cả đời đều bị huỷ hoại!”  

             “Vậy các ngươi thảm bằng ta sao? Các ngươi còn là người, còn ta thì sao? Chuyển hóa thành linh khôi, hao tổn thực lực rất nhiều không nói, cả đời không thể tiến bộ thêm một chút nào. Hơn nữa cứ cách một khoảng thời gian lại phải ăn nguyên thần của con người mới có thể tiếp tục tồn tại, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, hoàn toàn trở thành quái vật...”  

             Bởi vì ân oán ba trăm năm trước mà Quỷ Vương và Thiên Địa Nhị Thánh náo loạn ở chiến trường. Cổ Tam Thông ngược lại lại như thể người ngoài cuộc, đứng một bên nhìn, nhíu mày thật chặt, suy nghĩ cẩn thận về những chi tiết mà đám người kia nhắc đến.  

             Thác Bạt Lưu Phong ở bên dưới nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể xông lên tát ba tên này một trận.  

eyJpdiI6ImFYUkVyTElMRmtaekVoY09wVjQwaGc9PSIsInZhbHVlIjoiWU1iOGs4UTNkUGlMYWN6THVlWnJCdlwvR2p1UVwvRUMrRkR3ZFRHSlpIRXNwVXMyVnFYeHNZK0tcL2VMXC9HQnBnUm9BK1U0WlwvVTd2Z3VVRUJKRUFtQkt6Y0s2dDFZR1J1dGl5VTFGQW15b2FLMmJkT0RDSjVKaW5HZ2huWnBtTkNOc01lSW54SVVZNERHa1c0c2lsWExPT2Y5akpMRVZ6ZGU0UktoZVJ6VG5PR2hsdncwY1pWK3BGRWJZcUFwb3F5S1ViWUVxNDRYZitsK1dyRXlPQlBuZmZwWXh4VGNHSEJ0U2tTdzN1YVExZGhQQ1ZBVGZZXC9lcmsxWGU3TktrN1hSZ0RKK3pERzNJRnBzNkNOaEl0VjhRZEdJVGFJbVFLUGxjRlwvU1dMN3JGbWhQU2UzcEpBYWRudnFsRWZNc2oydjRhU01wOTYwaUhFUVdoNENRbXd2OFR6eWFTZG9Gc3djUzBSQVJxY0FmOEt2VVludkpRXC9FVU5vUzZqS1BuZWJBTXFER2ZQQjhpSjNBQWJBVXdKZ1JsYTBPR0h5bktcL1FzRlROTkp3VnJGSnFhblBXakdFVnBiMGhhMkR2YVBkQThlMzNrRzdsbkJlYjlRcXQ1eDB4OFBJSlhYZEFOOTFMY0lvU3llUkJLQ2VDMm9mQXZqY0d4dzJkaHV6RHhPeVA4YitqaStMbnR0anoySmt4alZkOWZvamc2dGZcL1wvVWxudkJ0VTN5ejNnWjlwb1d1ZnU0NVhIR0pvSDRsZ3RqbGkxNGVUV2RcL21mZStIUVBlTExFNWQydmhZaVFjamVyb0lFUFwvTndTejVlMVNkK3hsTUljRE9XajZEM0hcL0FVUnJZcTZRd05EbXFqaHlmdDVZcUtHa2VjczkyVTlLQnpsXC8xSkFtTUx2dFAzaW1PdXpwSm1XMk1hdytpaWZtdm5RMit1VW5zWW9tV2ducmIwcXF5RnlTd1wveHViaGo0Y2YyMThCZk1JcEpIZEtmMmV1anV0eVBwUXhLUndUZyt3cHNkVlwvNVRKOTBwQ1lJdkFIMnV2SVNYdFBtcEYrMXkyd0xUMk82VERcL2d0OWx0dXJzZz0iLCJtYWMiOiI0ODVjODRkMWI0ZmYyODI3NDIzMTZiZDNjYTY4N2JiZTI3YWI1Zjk5ZjIxY2MxNzZmNWFkMGZmNDFiMWY4ZWMyIn0=
eyJpdiI6IlIyeVFUZmJ1aTdCY2VZQlJrSU9cL0lRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtjQWhWblg0M25BSUg5b3d1dlJaa2p2SjhcL0N5dkZZYVwvMHJCVjdVOHlHb1Y0Q0Jja0dRZkNkcGFsMnBHdVV5OWxWS3ZFd3IrR1FDQ2pxeG95c3E4cEJcLzJTMTYzaWFKdXhOWHRGTkY1Uld1SlJYV3VrVVBkdmwwQUM1bDhBcDcxVE8rTzRLaTQ3dEloZjFGdDZvc2V5anJaVDlcL1R4ODdrY2xKVGdIMkVPajhaemNsQVZmWFdcL3lrdG82Tmg4enRTTFJDUjJMRHRhYWY4OXFzMFl1YzVrN01BNFQ1MUlBUm90Zlh2ZEk5R0dyeTgrVzN5cnRrWlpxa3hveGFlZktjZ2dKRFJvRGFmSlJLN25QSmFtNEZYSEVQWHNpUEF5V2FIblpQTkFDK21ES3M3YjJPdzc4YlpsbUZnbEhPYU9kK1JHTlNUN3NnRVQ1UG03VnhhS0FuMHJBPT0iLCJtYWMiOiJjMDg2ZjA3NjJkZDY1MWExMzZhOWIyZWU4OTZiZjg2MzUyODg0OTIyZmExMzVmMWFmYjljMzA4MzVjYmFiNWE1In0=

             Nhưng thật ra sau khi Cổ Tam Thông trầm ngâm một lúc lâu dường như nghe ra một chút manh mối, cuối cùng liền bừng tỉnh đại ngộ, quát một tiếng: “A... hóa ra là các ngươi, tại sao các ngươi lại không chết? Lúc trước tiểu gia muốn giết chết các ngươi, vậy mà đều còn sống, thật sự là quá mất mặt. Còn nữa, các ngươi giả chết có phải là lừa gạt tiểu gia hay không? Hừ, ba tên lừa đảo các ngươi đều không phải thứ gì tốt!”

Ads
';
Advertisement