Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

“Ừ, tôi đi Việt Thanh hai ngày, ở đó có hai dự án cần bàn bạc.Hoàng Tử 

Bình gật đầu, anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại dùng ngữ điệu lạnh 

lùng khách sáo nói: “Xin lỗi, tôi phải lên máy bay rồi, đi trước đây.” 

Anh nói xong rồi đi thẳng vào cổng soát vé. 

Khi đi qua anh không nhìn liếc như thể không quan tâm đến sự tồn tại 

của cô. 

Lam Tuyết Giang nhìn dáng vẻ cao lớn biến mất khỏi tầm mắt, bàn tay 

nắm chặt của cô buông ra, chưa được hai giây thì cô lại nắm tay lại. 

Anh vẫn đang tức giận... 

cô. 

Trên màn hình máy tính phản chiếu mập mờ khuôn mặt đờ đẫn của 

Lam Tuyết Giang cúi đầu xem điện thoại thì thấy tháng ngày hiển thị trên đó, cô nhớ lại khi anh gặp Nguyễn Vinh thì nói đi Việt Thanh công tác hai ngày, tính toán thì hôm qua cũng phải về rồi... 

Cô nhớ đến trước khi anh đi công tác, lúc nào xuống máy bay cũng gọi điện thoại bảo cô làm ấm chăn trước. 

Từ tối hôm qua đến giờ, ngoại từ những tin quảng cáo, giới thiệu thì chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào hết. 

“Tuyết Giang cô nghĩ gì thế, tan làm rồi đó!” 

Lam Tuyết Giang “a” một tiếng rồi mới phát hiện những người khác đều đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi. 

Đồng nghiệp đưa đồ được túi ni lông bọc lại cho cô rồi nói: “Đây là thủy tiên lần trước bảo là sẽ cho cô đó, nó chưa nở đâu, nếu trong nhà không có đất thì trồng bằng nước cũng được!” 

“Được, cảm ơn nhé!” Lam Tuyết Giang nhận lấy. 

Khi tan làm thì cô tới bệnh viện vòng một vòng nói chuyện với bà ngoại, sau đó về nhà sớm. 

Trong tủ lạnh còn một ít rau, cô mang ra xào rau, ăn xong rồi đi tắm sau đó phát hiện mới hơn tám giờ. 

Khi bước ra khỏi phòng tắm và đi qua gương, cô thấy chiếc chìa khóa rủ xuống nơi cổ lấp lánh óng ánh dưới ánh đèn. 

Lam Tuyết Giang giơ tay lên sờ nó, trước mắt hiện lên hình ảnh khuôn 

mặt tức giận của Hoàng Tử Bình. 

Cô mang cuốn tiểu thuyết tiếng Đức mẹ để lại cho cô ra đọc, bởi vì còn sớm nên chưa ngủ được, cô tìm trang được đánh dấu rồi đọc tiếp, cô cứ đọc rồi thấy cơ thể không ngừng chảy mồ hôi. 

Lúc ban đầu cô còn tưởng bởi vì có hơi lạnh nên kéo chăn lên đắp. 

Nhưng cô thấy ngày càng khó chịu, hơn nữa cũng thấy vô cùng đau bụng, cô thấy bụng mình như đang quặn thắt lại. 

Cuốn tiểu thuyết rơi xuống đất, Lam Tuyết Giang chẳng màng nhặt lên, sự đau đớn khiến cơ thể cô bắt đầu co giật, cô lần mò dưới gối mãi rồi mới tìm được điện thoại. 

ai. 

Khi màn hình điện thoại sáng lên thì bỗng dưng cô chẳng biết gọi cho 

Nhưng người đầu tiên hiện lên trong suy nghĩ cô lại là Hoàng Tử 

Bình... 

goi. 

Lam Tuyết Giang tìm được cái tên đó trong danh bạ điện thoại rồi bấm 

Không lâu sau anh đã bắt máy, cô khô khốc vội nói: “Alo, là tôi...” “Có chuyện gì, tôi đang họp.” 

Giọng nói trầm nam tính của Hoàng Tử Bình lạnh lùng truyền tới. 

Lam Tuyết Giang thấy ngượng ngùng, cô âu sầu vị sự manh động của mình, khi mở lời một lần nữa thì giọng cô đã run rẩy vì cơn đau: “Không có gì 

دو 

“Không có gì em lại gọi điện cho tôi hả!” Hoàng Tử Bình trầm giọng nói, dường như nhận ra được sự khác thường của cô nên anh mau chóng hỏi thêm một câu: “Lam Tuyết Giang, em sao thế?” 

Bàn tay cầm điện thoại của Lam Tuyết Giang run như cầy sấy. 

Cô hé miệng, cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Tôi, tôi có hơi đau...” 

Cô nói xong thì mãi không nghe thấy người đáp lại. 

Lam Tuyết Giang nhìn điện thoại rồi phát hiện không biết điện thoại đã hết pin từ lúc nào. 

Trong lúc bất lực cô chỉ đành thử vén chăn xuống giường, nhưng chân cô chưa chạm vào dép thì cơ thể đã đau đớn và ngã xuống đất, cô co lại như một con tôm, ánh mắt bắt đầu tối đi. 

Cứ như vậy không biết bao lâu cô bắt đầu dần dần mất ý thức. 

 

 

Khi khóe mắt cô khép lại thì cô nghe thấy một tiếng “bịch” lớn cất lên. 

Khi mở mắt lại một lần nữa thì đã là ban ngày. 

Lam Tuyết Giang đờ đẫn nhìn cảnh tượng xung quanh, những gì đập vào mắt cô đều là màu trắng, chắc ở đây là bệnh viện. 

Mu bàn tay trái của cô đang cắm kim, dòng nước lạnh lẽo đang từng chút, từng chút chảy qua. 

Đôi mắt khô khốc chuyển động một hồi rồi nhìn thấy dáng hình cao lớn, 

bởi vì do góc độ nhìn lên nên cô nhìn thấy râu mọc ra từ cảm anh, mọc không nhiều mà thưa thớt. 

Lam Tuyết Giang ngơ ngẩn gọi: “... Hoàng Tử Bình?” 

Cô nghi ngờ mình đang nằm mơ, tối hôm qua người trong điện thoại sao có thể xuất hiện trước mắt được chứ. 

eyJpdiI6ImhyYzNvQnJKZmdlYlA2UGREWWk4d3c9PSIsInZhbHVlIjoiejVsNTZoemVcL0NRbzVvMEZsYmdSWm9GY25qZVNoQzZ1NVVVb0hcLytLY08raysremhzQXQzdFp6VFhkZ3VHY1Q4R3NzWmhMUDZmV1NYSFNGWnhiSlZUWjVRWkdKaTVvYStFc0phdkcydFZ6ejBQeVE0TW9QT2ZuUndTVkpWMzdldnBCMHMyVU5wTHFlaXJ0XC9XU2Q2OHlpdFZ0blNhZFNaZlpUbjZncnlZdzNQNjF6MmFwUkxQdDNYWm96azNmeTRWTWpcL09rcHpYVXl5Z1FCdG5reVk1QWs4am1TcVVuTmlwRXVOcUZhamlQQ0NvTUdXTDVYSDg2WHBYR1wvU2sxaGxBbmg3Wk04MDY1VGQwbWE4V0kwelQ3cGlrS2pcL01ZendnVFwvZEZRWWxcLzFjTnhPY1BKdDRGWFNYYjZyRGtzU0QyaGFOYUh6aHZNQTFCQXREXC93UHo1S1d0bkVFZ1R0Qk5ZUUJJK2o2WHNmcVJ6MmptK3MwMTJycldCc2VGazl5TVV1VHFoa0tEeitNSUpVRms4RjhiVnZ4VFViT29mbGxrRTRxdm9pTm83WjFpVEtaVGZ3RzZRNVNnT2FodDU5WTJGVnFMZmV2VWxGUWwyMGRYc3BKREhWTmc9PSIsIm1hYyI6IjcwZGJiMGUyZWViMTU5MGFmYjJhZjQ4MmYwNjdmMmJkMGI4YWIxZTU5MWJkNThkNjFmMTNhMzdlMjk5MzZhODYifQ==
eyJpdiI6IjZkNHM1ODhQcG9nVVVxWjZkU29uWGc9PSIsInZhbHVlIjoiQ1psdEZRTXdXN3lpeElmTFhMV0ZyVHJJMElVbkx0dm5XekhrOXFZWEdVek1IWVRGajlzdGd6ZDVcL0dhMUs1U1pFSUcrUlwvMDhpSTFyeFF3SzZ1S3ZyalVKZzdhNUpuZ3BaZmtQQjdFajRUQ2VvQ0pqNklTWG1hSHhuWUVCajRPRFwveUJTODZYNEo4Smw1VG5kZW1NK0w5MFRLMm9mdWhQWG9pSWwzaGY4WkJxWnllXC90ZlZzQ3hIOE9CeE1ySmYzTCIsIm1hYyI6IjkyNDUzYzFiMzMzNjJiM2E2NGRjOWZmOWVmZjk3MmFkNGFjZTdjYjJlZDg5ZmQwOTJkYWIzZGEzNWM5NjI5NmMifQ==

“Ngộ độc thực phẩm.” Có người trả lời cô, đó là một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở một bên nói: “Chắc là do cô tưởng nhầm hoa thủy tiên chưa nở thành tỏi mà ăn nhầm, khiến cho chất độc toxin nhiều hơn cho phép, tối qua khi được đưa tới thì cô đã được rửa ruột, bây giờ thì đã không có nguy hiểm tính mạng gì nữa rồi.”

Ads
';
Advertisement