Bỗng ánh mắt của Hoàng Tử Bình trở nên mập mờ, đôi môi mỏng ghé lại gần tai cô, giọng nói khẽ khàng luồn vào trong màng nhĩ cô: “Lên giường
và làm tình, em thích nghe từ nào hơn?”
“” Lam Tuyết Giang đỏ bừng mặt.
Ôi, người đàn ông này!
Dưới chăn phát ra tiếng loạt soạt, bàn tay dày dặn luồn từ giữa khe hở của hai cái cúc áo bệnh nhân.
Đôi tay anh như cá bơi trong nước, Lam Tuyết Giang suýt quên mất việc ngăn anh lại, cô vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng nhắc nhở anh: “Đây là bệnh viện đấy...”
“Đừng ồn!” Hoàng Tử Bình thu lại sức lực ngước đầu nhìn bình truyền nước: “Còn hai chai nữa, vẫn còn kịp ngủ một giấc.”
Tim Lam Tuyết Giang như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Người đi bên ngoài toàn là y tá, chỉ cần nhìn qua kính thủy tinh là có thể nhìn thấy bên trong phòng bệnh.
Cô căng thẳng nhìn Hoàng Tử Bình ở bên cạnh, cô phát hiện anh đã nhắm mắt lại, trừ bàn tay giở trò và một cái chân đang đè lên cô thì anh không có động tác quá trớn nào nữa.
Dường như anh rất mệt mỏi, hơi thở nhanh chóng trở nên đều đều.
Lam Tuyết Giang nghiêng mặt qua, anh không cạo râu, quần áo tuy chỉnh tề nhưng cổ áo và ống tay áo đã bị nhăn, chắc tối qua anh vẫn luôn canh chừng ở đây.
Lòng cô như được người ta tặng kẹo bông đường vậy, ngọt ngào mà mềm mại.
anh.
Lam Tuyết Giang cứ nhìn anh một hồi lâu rồi bất giác hít thở đều theo
Cuối cùng, hai người được y tá rút kim đánh thức, cảnh tượng ấy vô cùng xấu hổ.
làm.
May mắn rằng bây giờ là cuối tuần nên không phải lo lắng chuyện đi
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện thì Hoàng Tử Bình lái xe đưa cô
về.
Khi xuống xe, Lam Tuyết Giang vừa định tháo dây an toàn thì đã được
anh bế từ trong xe ra đi vào nhà.
“Thực ra tôi có thể tự đi.”
Lam Tuyết Giang nhớ đến nhà mình ở tầng trệt thì vội nói.
Hoàng Tử Bình không để ý đến cô, anh xốc cô lên dường như cân nặng của cô trong mắt anh như một con kiến vậy, có mấy tầng thì chẳng đáng để thở mấy hơi.
Ánh nắng buổi chiều hắt vào trong, bóng hai người kéo dài trên bậc thang, Lam Tuyết Giang nhớ lại dục vọng muốn bảo vệ mà anh nói, cho dù là thật hay giả thì lúc này đúng thật rằng cô đang có cảm giác được bảo vệ.
Đợi khi lên đến tầng trệt thì có tiếng ồn ã truyền tới, hình như có không ít người vây lại trước cửa nhà.
Sau khi đi lên thì Lam Tuyết Giang có hơi ngẩn người, ngoại trừ hàng xóm ở đối diện thì còn có hai cảnh sát, một người đang hỏi han, còn một người đang ghi chép.
Còn cửa nhà của cô đang mở toang ra, chiếc khóa lắc lư rơi xuống. Hoàng Tử Bình đang bế cô bỗng thấy có chút không tự nhiên, anh hằng giọng rồi nói: “Khụ, tối qua tôi lo lắng quá.”
Lam Tuyết Giang nuốt một ngụm nước bọt, cô nhớ lại tiếng động cất lên trước khi mình ngất đi.
Khi hàng xóm nhìn thấy cô thì lập tức tiến lên nói: “Cô Lam, cuối cùng cô cũng về rồi, nhà cô có trộm đấy! Sáng sớm nay tôi vừa tỉnh dậy thì đã thấy khóa nhà cô bị người ta cạy ra!”
Đây đâu có phải cạy khóa chứ, rõ ràng là bị đạp tung mà!
Lam Tuyết Giang vội vàng xuống khỏi Hoàng Tử Bình.
“Tôi gọi điện cho cô mà cô tắt máy rồi, tôi canh cho cô cả sáng mà không thấy cô về nên tôi quyết định báo cảnh sát cho cô!” Hàng xóm nhiệt tình nói tiếp: “Cô mau vào xem xem có bị thiếu đồ gì đáng tiền không!”
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm rồi...” Lam Tuyết Giang ngượng ngùng nói.
Sau khi tình hình được khái quát lại thì viên cảnh sát và hàng xóm thở dài nhẹ nhõm, hóa ra là một sự hiểu lầm.
Sau khi tiễn người đi thì không biết Hoàng Tử Bình lấy đâu ra cái khóa mới đang đo lường trên cửa nhà Lam Tuyết Giang, bên cạnh anh còn đặt hai chiếc công cụ.
“Anh còn biết thay khóa à?” Cô kinh ngạc hỏi.
Hoàng Tử Bình liếc cô một cái, anh cởi áo khoác vest ra rồi vứt sang một bên: “Không thì sao, em tưởng tôi chỉ biết ký tài liệu thôi à?”
“... Có cần tôi giúp gì anh không?” Lam Tuyết Giang chớp mắt hỏi.
“Không cần đâu.” Hoàng Tử Bình đáp lại
Hơn mười phút sau khóa mới nhà cô đã được lắp đặt xong, sau khi đóng cửa thì có một tiếng vang giòn cất lên.
Hoàng Tử Bình xắn ống tay áo đi vào rồi đặt công cụ lên bàn uống nước, sau đó bẻ cổ mình.
Lam Tuyết Giang cứ nhìn anh, cô vẫn có chút không tin rằng anh đã đổi khóa mới thật cho cô.
Dương như anh nhìn thấy những gì cô nghĩ, Hoàng Tử Bình mở miệng lạnh nhạt nói: “Hồi còn bé tôi đã được cha cho đi học nước ngoài một mình rồi, trường tư lập ở đó không giống với trường học bình thường, hầu như chẳng có ai quản cả, trừ việc nấu ăn thì sửa bồn cầu, đổi bóng đèn, và mấy kỹ năng sinh tồn khác tôi đều phải học được.”
“Sao cha anh lại để anh ở nước ngoài một mình?” Lam Tuyết Giang kinh ngạc hỏi.
“Còn có thể có lý do nào nữa, tôi không được chào đón.” Hoàng Tử Bình nở một nụ cười, nhưng nụ cười đầy trào phúng.
Lam Tuyết Giang nghe rồi không khỏi nhíu mày: “Làm gì có cha nào không chào đón con trai mình chứ...”
Cô vừa nói thì bỗng thấy hối hận, bởi vì cô nhớ lại hồi trước khi còn ở dưới quê, anh đã cảnh cáo cô về sau đừng có quản chuyện của anh. Cô lại vượt giới hạn rồi...
Khi nhìn thấy anh nhíu mày, cô tưởng anh sẽ lớn tiếng thì Hoàng Tử Bình lại chỉ mấp mé môi, một lúc lâu sau một giọng trầm thấp của đàn ông cất lên: “Khi sinh tôi mẹ tôi đã mất nhiều máu mà chết, cha tôi luôn cho rằng đó là do tôi hại chết mẹ tôi...”
Giọng nói của Hoàng Tử Bình nhàn nhạt, bóng tối ngược sáng không che giấu được sự lạnh nhạt nơi đôi mày anh.
Lam Tuyết Giang chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
Cô trở nên mẫn cảm hơn, cô dùng giọng nói dịu dàng nói với anh: “Rồi sẽ có một ngày cha anh sẽ hiểu, có lẽ ông ấy chỉ tạm thời không vượt qua được cái hố sâu ấy mà thôi...”
Bởi khoảng cách gần nên Lam Tuyết Giang có thể cảm giác rõ cơ thịt ở tay anh đang gồng lên, cô khẽ cong miệng cười nói: “Hoàng Tử Bình, thực ra anh tốt hơn tôi rất nhiều, tôi thấy cha anh vẫn còn cần anh nên đã giao cả cơ nghiệp cho anh quản lý, lúc tám tuổi tôi đã bị cha đuổi khỏi nhà họ Lam rồi so với tôi thì anh vẫn còn rất may mắn, đúng chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất