Hoàng Tử Bình liếc cô, đôi môi lười nhác hé mở: “Không phải em nhìn tôi vì muốn tôi nắm tay em sao?”
“Không phải..” Lam Tuyết Giang ngại ngùng.
Cô đỏ bừng mặt muốn hất tay anh ra nhưng lại bị mười ngón tay anh siết chặt lại.
“Tập trung xem đi!”
Phim tình cảm dài một trăm linh mấy phút cuối cùng đã hạ màn, khi ra về ánh đèn cũng sáng trở lại, có rất nhiều cặp người yêu lục tục đứng dậy đi ra cửa. Lam Tuyết Giang và Hoàng Tử Bình cũng là một trong số họ.
Cô không khỏi cúi đầu, cho đến khi đứng dậy rời đi thì tay của Hoàng Tử Bình vẫn chưa thả ra.
Ra khỏi cửa phòng chiếu phim thì Hoàng Tử Bình hỏi cô: “Có đói không?
“Có hơi đói...” Lam Tuyết Giang thành thật đáp.
“Ăn ở ngoài rồi hẳn về nhà.”
"Ùm."
Hoàng Tử Bình nhìn biển chỉ dẫn treo trên thang cuốn ở trung tâm thương mại, rồi dẫn cô xuống một tầng.
Một tay Lam Tuyết Giang được anh nằm lấy, một tay cô đút trong túi, bên trong còn có đuôi vé xem phim vừa xem xong.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt dồn lên gò má góc mặt nghiêng của anh.
Anh đã đi lên chùa dâng hương với cô, đưa cô đi xem phim và đi ăn
Lẽ nào... là hẹn hò ư?
Tim Lam Tuyết Giang co lại, sau đó đập rộn ràng.
Khi con Land Rover dừng lại ở tiểu khu xa hoa thì màn đêm đã buông xuống.
Hoàng Tử Bình vào đi tắm trước, còn Lam Tuyết Giang vẫn nhìn chằm
chăm vé xem phim và ngẩn người, khi điện thoại vang lên thì cô bị giật mình.
Trên màn hình hiển thị số lạ, cô nhíu mày bắt máy nghe, bên đó truyền tới giọng nữ: “Tuyết Giang, tớ quay về rồi đây!”
“Cá nhỏ ư?” Lam Tuyết Giang bỗng vừa vui vẻ vừa bất ngờ.
“Đúng thế! Tớ vừa xuống máy bay, tớ ngồi máy bay mà chân sắp sưng lên cả rồi!”
“Cậu ở đâu đấy? Tớ đi đón cậu!”
Giọng nói của Trương Nhất Hàm ở đầu dây bên kia vẫn vui vẻ như cũ: Không cần đâu, cậu gửi địa chỉ nhà cậu cho tớ, tớ xuống sân bay rồi trực tiếp gọi xe đi thẳng đến là được!”
“Được!” Lam Tuyết Giang vội đáp.
Sau khi cúp điện thoại thì cô gửi địa chỉ cho cô bạn, sau đó quay đầu thì giật hết cả mình.
Hoàng Tử Bình im lặng đứng ngay đằng sau lưng cô, anh nheo đôi mắt sâu hun hút của mình và đem theo sự nguy hiểm hỏi: “Gọi điện với ai đấy? Lại là Nguyễn Vinh à?”
Anh vừa tắm xong ra ngoài thì thấy cô đang ngồi gọi điện thoại, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Không phải!”
Lam Tuyết Giang liên tục lắc đầu, cô giải thích: “Là bạn thân của tôi, bạn cùng phòng đại học.”
“Con gái à?” Hoắc Trưởng Uyên nghe rồi hỏi ngược lại.
“” Lam Tuyết Giang cạn lời, bạn thân và bạn cùng phòng lẽ nào là con trai được à?
Hình như Hoàng Tử Bình đã xác định được giới tính của đối phương nên
sắc mặt anh không còn khó coi nữa, anh buộc lại dây áo tắm thành nút.
Lam Tuyết Giang nhìn bộ ngực săn chắc rồi nhớ đến địa chỉ mình vừa
gửi đi thì bỗng thấy khó xử, cô cắn môi dè dặt hỏi: “Ừm, tối nay tôi có thể xin
nghỉ không?”
“Em định làm gì?” Hoàng Tử Bình nhíu mày.
Lam Tuyết Giang giải thích, “Vừa rồi bạn thân của tôi vừa gọi điện, cô ấy đi xa trở về, sẽ ở nhà chúng ta.”
“Không được.” Hoàng Tử Bình trực tiếp từ chối.
Lam Tuyết Giang có chút lo lắng, trên mặt có chút ý cầu xin, “Cô ấy cũng giống như tôi, chỉ có bà ngoại còn đang ở trong viện dưỡng lão, nếu không đến chỗ của em thì cô ấy cũng không còn chỗ nào để đi...”
Bạn thân cô là Trương Nhất Hàm, hai người chơi thân với nhau từ lúc đại học, sau này bà ngoại nằm viện, tiền thuốc men nhiều lần nhà họ Lam đều không chi, cũng nhờ có cô ấy hỗ trợ mới trả được, bây giờ cô ấy từ nơi khác về chưa có chỗ ở, cô tất nhiên không thể làm ngơ.
“Vậy thì làm xong rồi đi!” Hoàng Tử Bình kéo cổ tay cô, cũng không chờ cô tắm rửa xong đã bế cô đi về phía giường.
Lam Tuyết Giang vội vàng giãy giụa đẩy anh. “Không được đâu, cô ấy bây giờ đã xuống sân bay rồi...”
Mặt Hoàng Tử Bình từ từ tối sầm lại.
Nhìn thấy cô khẽ cắn môi, anh nhíu mày buông cô ra.
Lam Tuyết Giang cầm di động, đeo túi xách lên vai, không dám nhìn anh im lặng rời đi.
“Dừng lại!”
Cô còn chưa ra khỏi phòng ngủ đột nhiên đã nghe tiếng quát khẽ. Lam Tuyết Giang chán nản dừng bước, nghĩ rằng anh hối hận rồi, lại nghe thấy anh nói một câu cứng rắn, “Tôi mặc đồ rồi đưa em đi!”
Chiếc Land Rover trắng lao đi trong màn đêm, cả đường đi trong xe đều yên tĩnh im ắng.
Ngay cả radio trên xe cũng không bật, Lam Tuyết Giang nắm chặt dây an toàn, không dám thở mạnh, cố gắng núp trên ghế giảm cảm giác tồn tại của bản thân.
Hoàng Tử Bình vì dục cầu bất mãn nên cả đường đi mặt đều lạnh tanh, đường nét cương nghị dưới ánh đèn neon trở nên loang lổ.
Xe chạy không nhanh không chậm, dừng lại vững vàng dưới tầng.
Lam Tuyết Giang yên lặng tháo dây an toàn, nhưng cửa xe vẫn còn khóa
chưa mở, đành phải yên lặng nhìn về phía anh.
“Hôn tôi.” Hoàng Tử Bình bỗng dưng nói.
..” Lam Tuyết Giang cắn môi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất