Là người phục vụ đã mang trà vào tối hôm đó, khi đó cô vốn thông cảm đối phương làm việc không dễ dàng nên cười với anh ta, không ngờ anh ta hoảng sợ chạy đi, sau này cô còn tự kiểm điểm lại bản thân...
“Nói đi.” Hoàng Tử Bình hút một hơi thuốc.
Dường như người phục vụ còn hoảng sợ hơn cả tối hôm đó, anh ta cúi đầu xuống, cả người run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp: “Không liên quan tới tôi, là cô gái này đã sai tôi làm, nếu không thì anh cứ nói quản lý đuổi việc tôi, tất cả đều không liên quan đến tôi...”
Lam Tâm Như bị anh ta bán đứng thì sắc mặt thay đổi.
“Anh Tử Bình, như vậy là sao?” Nụ cười Lam Tâm Như sắp không cố được nữa.
Hoàng Tử Bình không trả lời, chỉ nhìn về phía Phan Anh.
Phan Anh đi tới một bước cầm ly rượu trên bàn lên, sau đó rót hơn nửa ly trà bưởi rồi lập tức bỏ một thứ gì đó lắc đều, bột màu trắng hòa tan trong ly trà, anh ta đặt trước mặt Lam Tâm Như.
“Uống hết cái này đi.” Hoàng Tử Bình đưa tay lên.
Khuôn mặt nhỏ của Lam Tâm Như trắng bệch, trông hoảng hốt cũng rất sợ hãi: “Anh Tử Bình, anh đừng nói đùa.”
“Tôi không nói đùa.” Hoàng Tử Bình gầy tàn thuốc, đôi mắt không hề có nhiệt độ.
Không nói cũng biết thứ bỏ vào ly trà là gì.
Lam Tuyết Giang nhìn đến bây giờ, cuối cùng cũng hiểu, hình như anh đang trút giận thay mình...
Hôm đó cô chỉ buột miệng nói không chắc chắn, lúc đó ánh mắt Hoàng
Tử Bình cũng chỉ thể hiện vẻ mặt lạnh lẽo cũng không nói gì, không ngờ anh đã nhanh chóng vạch trần Lam Tâm Như.
Anh thấy Lam Tâm Như ngồi im thì dứt khoát quát lớn: “Phan Anh!”
Phan Anh đứng bên cạnh lại bước đến cầm ly trà, cha bốn vệ sĩ mặc đồ đen cũng đi tới, hai người hai bên trái phải kéo Lam Tâm Như ngồi thẳng lên, một người khác bóp miệng cô ta.
“Đừng, anh Tử Bình...”
“Em biết sai rồi...”
Lam Tâm Như dọa sợ, làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo như mọi ngày.
Phan Anh vẫn giống không hề lưu tình giống như hai lần trước, che tầm mắt của cô ta, sau đó anh ta cầm ly trà đổ hết miệng cô ta.
Lam Tâm Như muốn tránh đi nhưng không được, miệng bị người ta bóp chặt, cô ta họ liên tục.
Vệ sĩ bên cạnh cũng buông tay, Lam Tâm Như ngã ngồi xuống đất, mất hết hình tượng, đưa tay móc họng ra nhưng không có tác dụng gì, cô ta không nên được chất lỏng ra ngoài.
“Anh Tử Bình, hu hu hu...”
Lam Tâm Như nhào về phía Hoàng Tử Bình, vẻ mặt đầy tố cáo và tủi
thân.
Hoàng Tử Bình không chút dao động, mặc kệ cô ta ôm đùi mình khóc lóc, đến khi sắc mặt cô ta dần dần đỏ ửng không bình thường.
Lam Tuyết Giang từng trải qua chuyện này, biết rõ chuyện gì xảy ra, cô không khỏi nín thở.
“Hoàng Tử Bình, anh định làm gì...”
Hoàng Tử Bình vân vê điếu thuốc, nói từng chữ lạnh lùng: “Gậy ông đập lưng ông, ném cô ta vào một phòng nào đó là được!”
Lam Tuyết Giang sửng sốt.
Lúc này ý thức của Lam Tâm Như trở nên mơ hồ, khi vệ sĩ bắt cô ta lại thì cô ta còn chủ động ôm lấy.
Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt, quay sang nhìn Hoàng Tử Bình, khuôn mặt cương nghị của anh toát ra khí thế áp bức người khác nhưng đồng thời cũng nham hiểm đáng sợ, khóe môi hơi cong lên lạnh lẽo.
Không phải cô chưa từng nhìn thấy anh lạnh lùng, cô đã từng cắt cổ tay trước mặt anh nhưng anh không hề dao động.
Nhưng hôm nay vẻ lạnh lùng này lại vì cô.
Thật ra Lam Tuyết Giang hơi sợ hãi đồng thời cũng thấy ấm áp.
Hoàng Tử Bình không nói đùa, lúc này Lam Tâm Như đã được người ta đưa ra khỏi phòng, dường như có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng mở cửa vang lên từ phòng đối diện...
Nói thật cô rất tức giận, nếu hôm đó Hoàng Tử Bình không xuất hiện thì có thể cô và Nguyễn Vinh...
Nhưng bây giờ lấy gậy ông đập lưng ông lại hơi tàn nhẫn với phụ nữ, mặc dù Lam Tâm Như rất đáng hận.
Lam Tuyết Giang đưa tay nắm lấy cánh tay anh: “Được rồi...”
“Em chắc chứ?” Hoàng Tử Bình liếc nhìn cô.
“Ừm...” Lam Tuyết Giang gật đầu, thở dài trong lòng: “Hù dọa cho cô ta là được.”
Hoàng Tử Bình nhíu mày nhìn cô, dường như anh đang kiểm tra mức độ thật giả trong lời nói của cô, sau khi xác định cô thật sự suy nghĩ như thế thì anh nhìn Phan Anh, anh ta lập tức rời khỏi phòng bao.
Lam Tâm Như đã được đưa trở lại.
Hoàng Tử Bình không thèm ngẩng đầu lên: “Phan Anh, ném cô ta vào bệnh viện!”
“Vâng!” Phan Anh cúi đầu.
Từ câu lạc bộ đi ra, hai vệ sĩ khiêng Lam Tâm Như đang mơ màng, hai cánh tay và chân bị trói lại, sau đó bỏ cô ta vào trong taxi, chiếc xe lập tức chạy đi.
Lam Tuyết Giang đứng ven đường quan sát, thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Tử Bình kéo cô lên xe Bentley màu đen, anh châm một điều thuốc giống như không có chuyện gì xảy ra: “Tôi vẫn chưa ăn gì.”
“Vậy chúng ta về thôi, tôi nấu mì cho anh...” Lam Tuyết Giang gật đầu.
“Ừm.” Hoàng Tử Bình khẽ đáp.
Chiếc xe Bentley chạy đi, cảnh vật hai bên đường lướt qua cửa sổ.
Lam Tuyết Giang nghiêng đầu nhìn, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện làn khói trắng, Hoàng Tử Bình dựa gần vào cô, ngón tay vén tóc mai của cô, hơi thở như xa như gần theo động tác của anh: “Sau này nếu cô ta còn ức hiếp em, tôi sẽ đòi lại giúp em.”
“Cảm ơn anh...” Cô nuốt nước bọt.
Anh lại nói sau này một lần nữa..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất