Đèn xanh sáng lên, cô đi theo đám người băng qua đường cái, cao ốc cao ngất trong tầm mắt.
Mới qua khỏi cửa xoay đi vào, bước chân Lam Tuyết Giang hơi ngừng lại.
Ở phía thang máy chuyên dành cho tổng giám đốc, Hoàng Tử Bình mặc đồ tây màu đen đi tới, nhân viên ở đối diện đều cung kính gật đầu kêu tổng giám đốc Hoàng. Mà người đi bên cạnh anh không phải là Phan Anh, mà là Lam Tâm Như.
Là người ngày đó ở trong nhà cô khóc lóc thảm thiết.
Cô ta mở miệng ra nói gì đó, nước mắt như hạt châu đi dứt dây mà rơi xuống, có vẻ đáng thương, nhưng mà Hoàng Tử Bình không hề nhíu mày dù chỉ một cái, chân dài bước rất nhanh, không có ý dừng lại mà nghe.
Lam Tâm Như bước trên giày cao gót, toàn bộ quãng đường đi theo lảo đảo nhưng vẫn rất kiên nhẫn.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nhất định là vì chuyện hiểu lầm ở nhà cô hai ngày trước.
Lam Tuyết Giang đứng xa xa nhìn, từ mấy lần ở chung đến nay cũng không khó nhìn ra Lam Tâm Như thật sự thích Hoàng Tử Bình.
Dù là lúc ở câu lạc bộ, Hoàng Tử Bình xuống tay tàn nhẫn với cô ta, không hề nể tình, nhưng cô ta lại không hề oán trách, ngược lại ghi hận lên người cô.
Năm đó, sau khi Lại Vân làm tu hú chiếm tổ chim khách, Lam Tâm Như cũng thay thế vị trí của cô, hoàn toàn hưởng thụ tất cả mọi sự thương yêu của nhà họ Lâm, kiêu ngạo như Khổng Tước rất ít khi để ai vào mắt, dường như chỉ cảm thấy mình Hoàng Tử Bình là xứng đôi với cô ta.
gọi.
"Anh Tử Bình..."
Dường như Lam Tuyết Giang còn mơ hồ nghe được Lam Tâm Như đang
Đang lúc ngây người, Hoàng Tử Bình chạy tới trước mặt cô, kéo tay của cô, "Nhìn gì thế, đi thôi!"
Lam Tuyết Giang chớp mắt mấy cái, bị anh kéo ra khỏi cao ốc. Lúc bị cửa xoay ngăn lại, Lam Tâm Như còn đuổi theo phía sau.
Chiếc Land Rover màu trắng đậu ở ven đường, sau khi hai người ngồi lên xe thì lái xe rời đi.
Đi ngang qua một chuỗi siêu thị nào đó, Hoàng Tử Bình lái xe vào bãi đổ xe ngầm dưới đất, lần trước đã dùng hết mì sợi và trứng gà, bây giờ trong tủ
lạnh chỉ còn mấy chai bia nhập khẩu.
Đi từ thang máy nghiêng từ từ đi lên, lúc vào cửa, Lam Tuyết Giang đẩy
chiếc xe mua sắm, cũng rút áp phích hạ giá trên kệ bán hàng.
Để mì sợi và trứng gà vào trong xe, cô suy nghĩ rồi kéo anh về khu rau
quả ở trước mặt.
"Mua chút rau xanh và thịt đi, cũng không thể ăn mì mãi, không có dinh dưỡng." Lam Tuyết Giang dừng trước kệ để rau bó xôi, vừa chọn vừa nói, cuối
cùng nhịn không được mà liếc nhìn anh rồi nói khẽ, "Vả lại anh lại không
biết ngán..."
Hoàng Tử Bình đẩy xe mua sắm, nghe vậy thì kề sát vào cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy, "Giống như thân thể em, ăn không ngán."
Ba chữ cuối cùng giống như là con sâu ngứa ngáy chui vào lỗ tai.
Lam Tuyết Giang đỏ mặt, cắn răng, đến khi bác gái ở phía sau không
kiên nhẫn chờ đợi nữa mới nói, "Cô gái trẻ, rốt cuộc cô có chọn hay không, không chọn thì tránh ra nhường đường đi!"
đồ.
Lam Tuyết Giang tùy tiện cầm bó rau chân vịt, ném vào trong xe mua
Tất cả rau cũng đã mua xong rồi, nét đỏ bừng trên mặt cuối cùng cũng biến mất, lúc đẩy xe đi ra quầy tính tiền, Hoàng Tử Bình bỗng nhiên dừng lại.
"Chờ một chút."
Lam Tuyết Giang không hiểu: "Hả?"
Hoàng Tử Bình hơi nhíu mày, khóe môi giật giật: "Còn thiếu một thứ
chưa mua."
"... Còn có cái gì nữa?" Lam Tuyết Giang liếc nhìn đồ vừa mua trong xe, sau khi kiểm tra xong, cũng không phát hiện là thiếu mất cái gì.
Hoàng Tử Bình không nói, xoay người đi vào chỗ khu mua sắm.
Lam Tuyết Giang thấy vậy cũng đẩy xe đi theo phía sau, chẳng qua là khi đến nơi, mặt cô cũng sắp chôn ở trong xe mua đồ rồi.
Trên kệ hàng bày các loại hộp nhỏ có đầy đủ màu sắc rực rỡ xanh xanh đỏ đỏ, phía trên còn in các dòng chữ như "cực kỳ mỏng", "Sợi chỉ mạnh mẽ"... đủ loại khẩu hiệu, thật là khiến cho người khác hoa mắt, hít thở không thông.
Hoàng Tử Bình nhìn cô, nhướn mày một cái, "Em tới chọn đi?"
"Tôi... tôi thế nào cũng được..." Lam Tuyết Giang lắp ba lắp bắp, ánh mắt không biết đặt ở chỗ nào.
"Cái này không phải mua cho riêng mình tôi, em cũng có phần, phải để có hiệu quả tốt mới được." Hoàng Tử Bình ung dung cầm một cái lên.
"... Em nói là thế nào cũng được!" Vẻ mặt Lam Tuyết Giang vất vả lắm mới hết đỏ, bây giờ lại bắt đầu nóng lên.
Thật lâu sau đó, Hoàng Tử Bình vẫn còn rất hứng thú chọn một hộp lại một hộp, cô cắn chặt môi: " Hoàng Tử Bình, rốt cuộc anh đã chọn xong chưa thế..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất