Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

 

Lúc gần đi, Lam Tuyết Giang ôm bà ngoại một cái thật chặt, dường như là muốn nhận lấy sức mạnh từ trên người của bà. 

Chuyến tàu cô ngồi là chuyến đi trễ nhất, ngay cả mấy ga nhỏ cũng dừng lại, mãi đến hơn năm giờ sáng mới đến nơi, bấy giờ cô mới nhận ra là mình đã thức trắng cả đêm. 

Thế mà lại không có cảm giác buồn ngủ lắm, chỉ là lúc đi bộ hai chân có chút nặng nề, giống như bị đổ đầy chì lên vậy, còn có ba tiếng nữa là đến giờ đi làm, Lam Tuyết Giang bắt xe trở về nhà, bước từng bước lên cầu thang đi qua từng tầng một, cô có chút thở gấp. 

Trước mắt không biết sao lại hiện lên hình ảnh Hoàng Tử Bình ôm cô lên tầng lúc cô bị ngộ độc thức ăn. 

Lam Tuyết Giang vỗ vỗ cái trán, đến khi chắc chắn là những hình ảnh kia không còn hiện lên nữa, cuối cùng cũng đi lên đến tầng cao nhất, đột nhiên không còn sức lực cầm chìa khóa để mở cửa, cô gõ cửa. 

Người mở cửa từ bên trong khiến cho cô ngây ngẩn cả người, "Anh 

Nguyễn Vinh..." 

 

“Là anh đây.Nguyễn Vinh vẫn cười với cô giống như trước kia. 

Lâm Quyển Bạch trong lúc nhất thời còn chưa hồi thần, "Sao anh lại..." 

“Cuối năm có một đoàn người mới đến cần chiêu mộ. Trong quân đội phái anh quay lại làm công việc này.Nguyễn Vinh cười giải thích nói, “Còn có, lúc trước anh gọi điện thoại cho em muốn nói với em chuyện này, kế quả em không nhận, sau còn tắt máy luôn! 

"Vậy hả, em có không nghe sao.." Lam Tuyết Giang giật mình. 

Trong phòng ngủ có âm thanh vang lên, Trương Nhất Hàm vui vẻ đi ra ngoài, "Tuyết Giang, cậu đã trở về rồi!" 

"Đêm hôm qua anh đã xuống máy bay, nhưng vì chênh lệch thời gian nên không ngủ được, sáng sớm tiện đường tới đây luôn. Không ngờ sau khi gõ cửa thì bạn của em mở, cô ấy nói em đưa bà ngoại về quê, sáng sớm mới trở về nên anh dứt khoát ngồi đợi ở đây." Nguyễn Vinh tiếp tục nói. 

"Ồ ..." Lam Tuyết Giang gật đầu, cảm thấy đầu óc có chút không tiếp thu nổi, cởi túi đeo vai xuống, "Em đi rửa mặt chút đã!" 

Mở khóa vòi nước, cho nước vào chậu rửa mặt, cô vùi mặt vào đó lúc lâu mới cảm thấy cả người khỏe lại được một chút. 

Trương Nhất Hàm như cái đuôi đi theo vào, hướng mắt nhìn về phía cửa sổ khi đưa cô cái khăn mặt, không hiểu hỏi: "Này, cậu không nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng của ông chồng của mình à?" 

môi. 

"Hiểu Du, anh ấy không phải chồng của tớ..." Lam Tuyết Giang cắn 

“Không phải á, tớ lúc nào chả thường xuyên nhắc đến chuyện này, còn ngại ngùng gì nữa!” Trương Nhất Hàm khúc khích cười. 

Lam Tuyết Giang dùng ngón tay kéo khăn lau mặt qua, giọng nói trầm thấp, có hơi lạc lõng, "Bọn mình đã chia tay rồi..." 

Nhưng nghĩ lại thấy nó cũng không phải là một cuộc chia tay nữa. 

“Thật hay đùa vậy?” Trương Nhất Hàm sửng sốt, liếc nhìn Nguyễn Vinh đang ngồi trong phòng khách, chỉ chỉ, “Sẽ không phải là bởi vì cậu vẫn không quên được... 

 

Lam Tuyết Giang hé miệng nữa ngày, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lắc đầu. 

Đặt lại khăn tắm và bàn chải đánh răng vào chỗ cũ, thay quần áo khác rồi đi ra, Nguyễn Vinh từ trên sô pha đứng dậy, "Đi thôi, Tuyết Giang, chúng ta ra ngoài ăn sáng, sau đó anh đưa em đi làm!" 

Lam Tuyết Giang ngây ngốc gật đầu, đi theo ra ngoài cửa. 

Xuống nhà hàng ở tầng dưới gần đó ăn sáng, Nguyễn Vinh đã gọi rất nhiều, nhưng cô lại ăn rất ít. 

Nguyễn Vinh lái chiếc xe Jeep gắn mác quân sự. Mặc dù đang là giờ cao điểm đi làm nhưng khi thấy xe anh nhiều ô tô vẫn chủ động né tránh, sợ nếu có va chạm thì rất không tốt, nên cũng xem như là đường đi rất thông suốt. 

Khi gặp đèn đỏ, anh mỉm cười quay đầu về phía cô, "Lần trước có anh nói với em là Châu Minh cứ nài nỉ muốn gặp được em đó. Nhà trẻ ở bên New York được nghỉ tương đối sớm, nên đại khái khoảng hai tuần nữa nó sẽ trở về nước ..." 

Lam Tuyết Giang cúi thấp mặt xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan nhau trên đầu gối. 

“Tuyết Giang, em có đang nghe anh nói chuyện không thể?” Nguyễn 

Vinh không khỏi lên cao giọng một chút. 

"Hả ..." Lam Tuyết Giang liền giật mình ngẩng đầu, sửng sốt hỏi, "Anh vừa rồi nói cái gì vậy?" 

Nguyễn Vinh nghe vậy nhưng không hề khó chịu chút nào, anh kiên nhẫn lặp lại những lời vừa mới nói, "Anh nói là, hai tuần nữa Châu Minh có 

thể trở về nước. Thằng bé nhất định sẽ rất vui nếu lúc đó em đi cùng anh đến đón nó!" 

“Ồ được thôi!” Lam Tuyết Giang gật đầu. 

Hơn một năm rồi cô không gặp nhóc con này, nên đương nhiên cô cũng sẽ đi sân bay đón. 

Đèn tín hiệu chuyển đổi, ánh mắt của Nguyễn Vinh vẫn chưa rời khỏi gương mặt của cô, anh không giấu được vẻ lo lắng hỏi: "Tuyết Giang, có phải em không thoải mái chỗ nào không?" 

"Không ..." Ánh mắt Lam Tuyết Giang hơi lóe lên, mơ hồ đáp: "Có lẽ tối hôm qua đi xe lửa, nên hôm nay có hơi mệt." 

Nguyễn Vinh gật đầu, không hỏi nhiều nữa mà dặn dò cô đừng gáng sức làm việc quá, chú ý nghỉ ngơi và uống nhiều nước. 

 

eyJpdiI6Im5nS041S2ltVCtUYnQ1ZlZ0dlF0aXc9PSIsInZhbHVlIjoiVHVDcGllXC92Wm8xMnViS0k3YUlrQ3prNmJkM2lUMG45SVJ5RzM0MVpYK09mQ3FqUzhBMEtZUGZYY292WXJVV1wvb1wvakplRnp5YlFVNFhkc3MzeWNYMjZRWlIwM21UOEZBczlxNXpIdzlTVDZxTFJDckw3dUdPQUxvUGFBeUpQXC83N0VEdFwvVHNqUVNTR3BVRG5cL1lNMVBaandnS1h3V1pmeDY2bko1SHZzMWlNTzlrREVqcnB4TXNSZkp3amJFdTB5M2JXbWZYbmE3NUtkdkRhMFwvazRoOVE1RXpVa05oTVlKVVJIVG8xblFkM0ExNGg0MER1Umg0OVRFUlJ2QzN5d00iLCJtYWMiOiJkZmM3NjMzYmEzMDgzNGRlZGI5ZjRiYWI4ZGJiMGFlNzA2MjU3MDAzZGE2OGYxODYwODlkYTAzYWNkOGVjNDFlIn0=
eyJpdiI6IjBRSkIwVnIzQWNEMTNSbHdTbUVrbHc9PSIsInZhbHVlIjoiWkU4SjN0MXN4NmNUaHl1MThQc3FGOXNWXC96NEVQN2xKWGJvaUVBaDFndUFHZTkrUnR1ZHc2TlwvM1VtbjQrYXh5enozWkNuUEZxRjZBWDVXdTJuck4yQT09IiwibWFjIjoiYTRiZjhiOGNkNWVlMzA2MDE2ZjkxN2ZlYjA4MDNiYjY3ZDM4NThiOTMwOWMwZTNlZTdiZjEyZTM5N2UwNmU2NSJ9

Thời gian trôi qua thật nhanh, gần như mới đảo mắt đã một tuần trôi qua. 

Ads
';
Advertisement