Có mấy người nhỏ giọng nghị luận.
Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Tiêu Lục Quốc đi khắp nơi bảo tôi chết rồi hả?"
Mọi người nhà họ Tiêu quay đầu lại nhìn, nhìn xong cả đám sợ đến nỗi suýt thì vỡ tim!
"Diệp Bắc Minh!"
Một thanh niên khiến cho toàn bộ thành viên nhà họ Tiêu run sợ, đang đứng trước mặt họ.
"Tôi đây!"
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười, sau đó thẳng tay vung kiếm lên chém!
Gào!
Một con huyết long lao ra, mấy trăm người ở cổng nhà họ Tiêu hóa thành huyết vụ ngay chỗ!
"Kẻ nào đấy!"
Âm thanh ầm ầm đã thu hút sự chú ý của các thành viên nhà họ Tiêu.
Hơn một trăm lão giả đứng trên không trung, bay về phía cổng nhà họ Tiêu, vào khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, tất cả sững sờ: "Diệp Bắc Minh? Cậu chưa chết?"
"Sao có thể chứ!"
"Tiểu tạp chủng, cậu to gan thật đấy, cậu còn dám tới nhà họ Tiêu!"
Một lão giả có râu quát.
"Có gì mà tôi không dám? Tôi đã bảo rồi, tôi sẽ giết đến khi dòng máu nhà họ Tiêu đoạn tuyệt!" Diệp Bắc Minh cười.
Một kiếm điên cuồng chém ra!
Hơn một trăm lão giả nhà họ Tiêu căn bản không chống đỡ được, hơn một phần ba số người hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó, trong điện chính nhà họ Tiêu.
Tiêu Lục Quốc, đường đường là lão tổ nhà họ Tiêu, thế mà giờ phút này lại đang khom lưng cúi đầu, khoanh tay lại như một đứa trẻ, đứng trước mặt một thanh niên trẻ!
Không chỉ có Tiêu Lục Quốc.
Những lão giả khác của nhà họ Tiêu cũng đang rất hoảng sợ!
Bởi vì, người thanh niên trước mặt!
Có khí tức khủng bố hơn cả lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng chín mấy lần!
Anh ta chỉ ngồi ở đó, đã làm người ta cảm thấy áp bách cực kỳ, anh ta nâng mắt lên đã dọa cho người nhà họ Tiêu toát mồ hôi lạnh!
"Nếu không vì tổ tiên nhà họ Hoa ta nợ nhà họ Tiêu ngươi một ân tình!"
"Đồng ý rằng cứ mười tỷ năm sẽ đưa ba hậu nhân của nhà họ Tiêu lên vị diện phía trên, thì dù có cầu xin bản công tử, bản công tử cũng sẽ không tới cái nơi khỉ ho cò gáy này!" Thanh niên uống một hớp trà.
Sau đó nhổ luôn ra!
"Trà đểu gì đây, chẳng ngon gì cả!"
"Vâng vâng vâng..."
Tiêu Lục Quốc cúi mặt, nghẹn đỏ mặt, không dám nói thêm một câu thừa thãi nào!
Thanh niên chỉ xuống đất: "Liếm sạch đi!"
Tiêu Lục Quốc khẽ quát: "Còn ngây ra đó làm gì? Người đây, liếm sạch sàn nhà đi, đừng làm bẩn mắt Hoa thiếu!"
"Vâng!"
Một người làm nhanh chóng đi lên.
Thanh niên vung tay lên tát một cái, hạ nhân đó bay ra ngoài, đập thủng vách tường đại điện, rồi ngã mạnh ra ngoài, sống chết không rõ!
"Tôi bảo ông liếm sạch, ông gọi cậu ta làm gì?" Người thanh nhếch môi trêu chọc.
"Hoa thiếu, tôi là lão tổ nhà họ Tiêu..."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất