Kể cả Sở Sở và Sở Vị Ương, cũng ngạc nhiên nhìn góc nghiêng của Diệp Bắc Minh!
Với tính cách của Diệp Bắc Minh, thế mà anh lại nhận thua ngay trước mặt mọi người ư? Kỳ lạ!
Qúa kỳ lạ!
"Cậu..." Cổ Kim Khứ rất là nghi hoặc, tu võ giả tùy tiện nhận thua, không phải điềm tốt gì: 'Chẳng lẽ cậu ấy không phải điện chủ chuyển thế? Không thì sao lại có thể dễ dàng nhận thua như vậy?'
'Hay là cậu ấy biết mình không phải đối thủ của Tiêu Hồng? Cho nên dứt khoát nhận thua luôn?'
Giây tiếp theo.
"Ha ha ha ha!"
Tiêu Hồng cười to: "Đây chính là thể chất Hỗn Độn hả? Hóa ra cũng chỉ có vậy!"
Diệp Bắc Minh lười phải để ý đến anh ta, anh kéo Sở Sở và Sở Vị Ương đi.
Vòng qua mọi người, đi về chỗ ở!
"Đợi đã!"
Tiêu Hồng chạy lên, khóe miệng còn cợt nhả hơn vừa nãy: "Thể chất Hỗn Độn, cậu có thể đi... hai người họ, ở lại!"
Diệp Bắc Minh híp mắt, trong mắt dâng lên một cỗ sát ý!
"Ơ, tức giận rồi à?"
Cảm nhận được sát ý trên người Diệp Bắc Minh, Tiêu Hồng càng cười cợt hơn: "Theo quy định của Côn Luân Điện, chỉ có ai đã gia nhập Côn Luân Điện, mới có tư cách đi vào Côn Luân Điện."
"Nếu họ đã đi vào, chính tỏ điện chủ đã đồng ý cho hộ gia nhập rồi nhỉ?"
"Lại sao nữa?" Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp.
"Làm sao ư?"
Tiêu Hồng cợt nhả bảo: "Côn Luân Điện còn quy tắc này nữa!"
Những đệ tử nội môn nằm trong top 30 có quyền lệnh cho những người từ top 1000 trở xuống hầu hạ mình, bản công tử nhìn trúng hai nữ nhân này rồi!
"Tối nay, để họ hầu hạ tôi đi?"
Cuối cùng vừa nói xong!
Ầm!
Mọi người còn chưa nhìn rõ chuyện gì vừa xảy ra, Tiêu Hồng đã bay ra ngoài, hộc máu trên không trung!
Quảng trường của Côn Luân Điện rộng hơn mười nghìn mét!
Tiêu Hồng bị đánh bay ra ngoài, bay qua cả quảng trường, đập mạnh vào một bức tường ở rìa quảng trường, ầm một tiếng, bức tường đổ sụp!
Bụi đá bốc lên bụi mù!
"Này..."
Mọi người đang có mặt tại hiện trường ngây ngẩn cả người!
Không ai ngờ rằng, Diệp Bắc Minh ra tay bất ngờ thế!
Họ lại càng không ngờ rằng, Tiêu Hồng lại bay xa tận mười nghìn mét?
"Ha ha ha ha... Đã! Qúa đã! Cuối cùng cậu cũng ra tay rồi, thể chất Hỗn Độn!' Trong màn bụi, giọng Tiêu Hồng gào lên như ma quỷ, anh ta người đầy máu đứng lên.
Xương cốt ở ngực đã hóa thành bột mịn!
Một trái tim đang đập thình thịch!
"Xem ra nữ nhân của cậu là vảy ngược của cậu nhỉ? Tốt lắm, Tiêu Hồng tôi thích nghịch vảy ngược của người khác, trừ phi hôm nay cậu đánh chết tôi!"
"Không thì, chỉ cần hai nữ nhân này còn ở Côn Luân Điện một ngày, tôi nhất định sẽ chơi bọn họ!"
Tiêu Hồng cười như thằng điên.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng!
Cho dù đang bị thương nặng, anh ta vẫn không tin Diệp Bắc Minh dám giết anh ta, cứ như thể có sự tự tin vô tận vậy!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh xuống: "Muốn chết à!"
Anh giậm chân một cái!
Rầm!
Mặt đất nứt toác!
Trong nháy mắt, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Tiêu Hồng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh: "Thích động vào vảy ngược của tôi đúng không?"
Anh chém một mạch hơn nghìn nhát!
Anh không giết luôn Tiêu Hồng, mà cắt máu thịt của anh xuống thành từng miếng!
Để lộ ra xương trắng trên người anh ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất