Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Đáng sợ nhất là ba lão giả này, bọn họ quá lão luyện và cay độc, lại vô cùng cẩn thận. Nhưng cuối cùng cũng vì cẩn thận quá mức mà thất bại, Phong Thiên Nguyên đã sợ hãi vào một kiếm cuối cùng, ba lão giả lo sợ Lâm Nhất đồng quy vu tận với bọn họ, cũng lựa chọn phương án an toàn nhất. 

Điều này cũng không sai, đối mặt với cái chết thì cho dù là kiếm khách trong lòng cũng sẽ có phần kính sợ. 

Nhưng thắng lợi chân chính vĩnh viễn chỉ dành cho kiếm khách đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, lòng hướng về kiếm không bao giờ dập tắt. 

Vut! 

Vào khoảnh khắc sức sống dừng biến mất, Lâm Nhất dang rộng cánh tay, áo xanh tung bay, bay lên không trung. 

Kim Ô Cửu Biến! 

Hắn bước liên tục chín bước trên không trung, sau chín bước, hắn lập tức đuổi theo ba người đã bị chuôi kiếm đánh bay, Trục Nhật Thần Quyết cũng được phát huy tới cảnh giới đỉnh phong. Kim quang trên người hắn nở rộ, tựa như mặt trời ló rạng, hắn vung tay, Táng Hoa từ đằng xa như chim nhạn rơi vào lòng bàn tay hắn. 

Một cái xoay người, Táng Hoa tỏa ra hàn mang rét lạnh. 

Ba lão giả hai mắt đã bị chói mù lại bị chuôi kiếm đánh cho bị thương, còn chưa kịp phản ứng lại thì hàn mang trong kiếm phong đã nuốt chửng mấy người họ. 

Phut! 

Hàn mang lóe lên, ba đầu người đồng loạt bay lên rồi rơi xuống. 

Lâm Nhất đứng lặng trên không trung, phong mang tùy ý ở mi tâm, hắn đưa mắt nhìn lại thanh kiếm trong tay, mặt trời vẫn lên cao, Táng Hoa chưa từng rời xa. 

Phá trận! 

Cửa cuối cùng của Thần Long Quỷ Tam Trận, Tử Huyền Trận do bốn vị Thiên Thần Đan canh giữ cũng đã bị phá dưới tay Lâm Nhất. 

Chiến đấu quá ác liệt, vượt qua dự đoán của bọn họ. 

Tâm trạng của tất cả mọi người trong quảng trường Thanh Nham hiện giờ hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được, thanh cự kiếm thanh mang đang lơ lửng trên hư không kia thực sự quá mức kinh khủng. 

Thánh Linh thanh mang, ai có thể cản? 

Thiên phú kiếm đạo mà Lâm Nhất thể hiện ra khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây kinh ngạc đến mức không nói lên lời, cho dù là Công Tôn Viêm trước đó bại dưới tay Lâm Nhất cũng vô cùng khó chịu. 

Thu! 

Lâm Nhất khẽ động tâm niệm, cự kiếm thanh mang đứng lặng giữa vòm trời từ từ bay vào trong cơ thể hắn. 

Vào khoảnh khắc ánh sáng biến mất, luồng uy áp đáng sợ bao trùm đất trời vừa nãy đột nhiên biến mất, tất cả thanh niên tài tuấn ở quảng trường như trút được gánh nặng. 

Nhìn thấy ba cỗ thi thể không đầu trên mặt đất, Lâm Nhất âm thầm suy nghĩ, có phải hắn đã đánh giá thấp uy năng của Thánh Linh thanh mang rồi hay không. 

Chẳng lẽ nó là sự tồn tại không thể phá giải ở cảnh giới Thiên Phách? 

Nghĩ lại thì thực sự có khả năng, bất kể là ai, cho dù là đại lão cảnh giới Long Mạch, một khi đã phong cấm tu vi ở cảnh giới Thiên Phách, có lẽ cũng không thể đối mặt được với cự kiếm thanh mang. 

Hắn chỉ mới sử dụng Thánh Linh, còn chưa thi triển Phù Vân Thập Tam Kiếm mà mấy lão giả này đã bị ánh sáng của Thánh Linh chói mù hai mắt rồi. 

Đó là do phong mang của thanh kiếm này quá mức sắc bén, chân nguyên hộ thể của cảnh giới Thiên Phách căn bản không thể nào chống lại được, cũng không thể nhìn thẳng. 

Vốn Lâm Nhất còn nghĩ, lấy một địch bốn ắt sẽ phải chết, nhưng hiện giờ xem ra có lẽ hắn đã nghĩ sai rồi. Nếu như sử dụng Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm sớm hơn thì có lẽ hắn đã không thê thảm như thế này rồi, suýt chút nữa không cẩn thận mà bỏ mạng. 

2704 Nếu như vừa nãy ép ba thanh kiếm ra khỏi cơ thể chậm hơn một chút thôi thì có lẽ hắn thực sự đã chết rồi. 

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên cự kiếm thanh mang thực chiến nên còn chưa thành thục, nhưng vẫn có thể hiểu được. 

Hơn nữa trên đời này cũng không có nếu như, nếu không giết Phong Thiên Nguyên thì có lẽ hắn hoàn toàn không có cơ hội sử dụng Thánh Linh. Dù sao lão già này rất cay độc xảo quyệt, từ đầu đến cuối đều liên tục quấy nhiễu hắn. 

Mấu chốt là Vẫn Tinh kiếm pháp của đối phương, rất khó đối phó, chỉ cần không để ý một chút thôi là đã bị nó phong cấm rồi. 

Thu hồi lại suy nghĩ, Lâm Nhất nuốt Niết Bàn đan, sau đó đưa tay ngăn lại máu chảy ra từ vết thương ở tim. Vết thương do ba thanh kiếm đó tạo ra, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, máu từ lỗ thủng bị đâm xuyên qua chảy máu không ngừng. 

Kiếm ý còn sót lại càng không ngừng tấn công vào lục phủ ngũ tạng của hắn. 

Mấy đốt xương sườn trực tiếp bị nghiền thành bột, chỉ cần hơi cử động một chút thôi đã đau đớn muốn chết, khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. 

Âm! 

Sau khi Lâm Nhất đóng lại miệng vết thương xong, bèn vận chuyển chân nguyên, đẩy hết kiếm ý mà mấy lão giả tóc trắng để lại trong cơ thể ra ngoài. Kiếm khí dính máu tươi, bay ra từ trong lỗ chân lông, đến tận lúc này mọi người mới như vừa tỉnh khỏi mộng. 

Hít! 

Hắn hít một hơi thật sâu, sắc mặt trắng bệch đã có huyết sắc, vết thương xem như đã hoàn toàn ổn định. Niết Bàn đan bắt đầu phát huy tác dụng, dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng khôi phục vết thương trên người về nguyên dạng. 

Những người trên quảng trường Thanh Nham đến lúc này mới như vừa tỉnh khỏi mộng. 

“Vừa rồi là gì vậy?” 

“Chói mắt quá, không thể nhìn rõ được gì cả..” 

“Ha ha, ngươi còn dám nhìn sao?" 

Những tiếng xì xào không ngừng vang lên, ánh mắt của họ đổ dồn về phía trung tâm của quảng trường Thanh Nham nay đã thành kiếm chủng, trong lòng vẫn khó nén được rung động. 

Trên Phi Thiên Đài, Công Tôn Viêm kinh ngạc hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “Đó là Thánh Linh chân chính của Phù Vân Thập Tam Kiếm!” 

Phù Vân Thập Tam Kiếm rất có danh tiếng ở vùng Đông Hoang, có thể nói là hiển hách một thời, đã từng có người dùng Phù Vân Thập Tam Kiếm để san bằng các cao thủ đồng bối ở Đông Hoang. 

Rất nhiều người mến mộ thanh danh mà đến Thánh Kiếm Phong, nhưng đáng tiếc đều không thu hoạch được nhiều, không ai có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó. 

Công Tôn Viêm hiểu biết sâu rộng, thoáng thất thần, rất 

nhanh đã nhớ ra lai lịch của cự kiếm thanh mang. Các đệ tử nhà họ Phong khác ở trên đài ai nấy đều như mất cha mất mẹ, mặt xám như tro tàn, hai mắt vô thần, hoàn toàn nói không nên lời. 

Hôm nay, đả kích nhường này đối với họ mà nói thực sự quá nặng nề. 

Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Nhất, không chỉ phủ viện nhà họ Phong, mà còn có những cường giả ở đằng xa đang âm thầm quan sát. 

“Đã qua ba cửa, ta có thể lấy Kiếm Thiên Lôi đi được rồi đúng không!” 

Lâm Nhất hít thở sâu, nhìn Phong Huyền Tử ở trên đài, lời nói cũng không khách khí là bao. Đã đến nước này rồi, xem như hắn và Phong Huyền Tử đã hoàn toàn trở mặt, thậm chí trong lòng hắn cũng đã dự tính được khả năng xấu nhất. 

đời.” 

“Không thể đưa, đưa rồi thì nhà họ Phong coi như tiêu 

“Kiếm Thiên Lôi đã ở nhà họ Phong chúng ta mười tám năm rồi... Đây chính là bảng hiệu của chúng ta, mất bảng hiệu rồi thì căn cơ cũng sẽ bị hủy luôn.” 

“Lâu chủ, hãy suy nghĩ lại đi!” 

Giọng nói của đám trưởng lão nhà họ Phong khàn đặc, lảm nhảm không ngừng, bọn họ không dám nói quá to, nhưng mọi người có mặt ở đây đều đã nghe rất rõ ràng. 

Mặc dù hành vi này rất trơ trẽn, nhưng đa số bọn họ vẫn có thể hiểu được, đổi là là bọn họ ở vị trí nhà họ Phong, cũng chưa chắc đã thực sự bằng lòng giao Kiếm Thiên Lôi ra. 

Nhưng dù thế nào thì đây là quy tắc do Tàng Kiếm sơn trang lập lên, không phải thứ mà một nhà họ Phong có thể làm chủ được. 

Nếu như nhà họ Phong không giao Kiếm Thiên Lôi ra, vậy những Tàng Kiếm Lâu phân bố ở khắp Côn Luân kia có phải cũng có thể không cần giao. Vậy thì danh tiếng của Tàng Kiếm sơn trang nổi danh khắp Côn Luân sợ là sẽ chịu tổn hại rất lớn, đến lúc đó hỏi tội xuống, Phong Huyền Tử cũng không chống đỡ được. 

Huống hồ sự tồn tại trong suốt mười tám năm nay của Kiếm Thiên Lôi cũng đã mang lại nhiều thanh danh tốt cho Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu. 

Đối với Tàng Kiếm Lâu mà nói, danh tiếng chính là một kiểu kinh doanh, trong đó chứa đựng rất nhiều lợi ích. 

“Lạc công tử, ngộ nhỡ Phong Huyền Tử không giao Kiếm Thiên Lỗi ra thì phải làm sao?” Bạch trưởng lão nhìn Phong Huyền Tử yên lặng không lên tiếng, hơi lo lắng hỏi. 

“Không đến lượt ông ta.” 

Dưới chiếc mũ trùm lụa trắng, giọng nói của Lạc Hoa hiếm khi lộ ra sự dao động trong cảm xúc. 

eyJpdiI6IjYyOG05aTRyS2JxRWxFK3JkZ1NQdWc9PSIsInZhbHVlIjoiZGpXU2NwVWNIektuVW9SMUpmZmJMQ0FyYUdPSnlJdTVTRGhlcmM0b2FqNWt2dDVYbXFEQ2xsTkUyajNJUE96ZVFzRVlGSXlWYUl0cnRNSnExdGdzWFdORWFvdWt5bzhmQk10SkpHbTZvY2dyMWYybkRqeVRxRSt3cERzU3A1OGlBNDlvRXI5akFCMzBTbVljVmhJa2hWVjBiU0U1dmdNNzJwUDN6VFo3VWU3YU1PMDhnWG9ocnJ1Qyt4dkhwTXVKSnY2Y0M2a2ZmSkd3YTQ3Y2FDaUVrMnNcL3BLYTY4dktTbHJmUjlsN3lJUWFcL3VoaTJEMmVBSjVGRXdvTm9Ld3g3VXhMeisxZnMrSVhvNTJ1T1JLVzE4QTdCSDZmMlpLM3laSzV4N1JiTjVLeGpvUG9BY3gzQ1E1ZzVsWW9iZHpTekVFd0ZNRlRnbEVoVDJBR2I3YkpFM1Y3OGRvdVp0WFlDaHlHQlMyXC9oXC9vYzE3Nzd6S2lEdERRMUZ1bTU1bTV2TWFMS2NSUk5EZXkzanRscVB1U2JQUWlHK2U2ZzBEcHhEMXRFd1dZRUQrZVVidCtQT2pEM0FiZzdnUTFPb3ZmWE5nTmF1ZE9DSzZ3dDVQZUhFRm5cLzdkRlhxNkFWbkc1RmRvT0c0QXV5MEVQaUJpVFNOWitVazhKSWw5MnJCS3lBaW05S2dJeHZENnp5bjMrNE5hRElSUml4ZXRSaWROU0hqRGxyUURrbTlvSFwvWnB2WktnaUJMVlU2a1RhSzRUYXlvdU1ldFpINW1vbGlydjZnN2t3RnJNRmp1Z2FMUVwvTXpvcEdWU1FnK1ljZ3M9IiwibWFjIjoiN2MzYjFjZTcwNjcwYWU1NmE3MTUwMGE0NTIwOGUwYTJiYWI4ODRiNTk0MzNhYzAzZGM3MDBkZDYwZWNkYTgzZiJ9
eyJpdiI6InNlMnE2RkhiS2h6dmpvOTdjdWxOeVE9PSIsInZhbHVlIjoibWVockJcL0w4V1hMQ25YOERaMzhZVWFHd3JJR3pyTW0yUjM1ZGNIMmZBeHN6dnZcL1d5MCs5MFFWc1hkS09RY0JcL3RUUmdTUHRaU3lWc1RCK2NMTGxvRXYxUDRPNHVCaXpSNjJZSE9sK1ZHY1JVQ0RoZlkzTWQ2VXdsRHJIYUhtelR4VmprVUhGTVhsVll1MmtrSzQwRUFFNG5DaEU4YWdEMkZLdVlyTVBFSEEwSzlWQW5mcTZCSGhMQ3dVTCtwWTNXSFIwVldUVkhtbXJTd0p0R01SM0RvYXpFd1NTQTloZ2EwN2h3aHBtbGhROWROak9ST0I5RDlLRHRMMHVTTnNUN1NNeWtCNEl4aFpueGJNRW9HQjArMGVBNWt5V1wvVFpcL1FxNTNhN2FQTVhCZ252Tm9rQmVOQlVibXFpbU5EWGJVbUZpMEsySFlpODVOaElITmt1b2hjVFwvWGs2MEhUYTZQcitlY3pnQ1pQNzhjOGlKMUhWUGNXbjhKR2h6SDFYV2RBbEY4Rk0ySlwveEJBXC9WeGJPdlpLQXhqUGZ0SjcxMTVhQlpQNWxRSDlhOUxySXIreVhvMnFVOU1HT096QVVoZUJiIiwibWFjIjoiZWFjYzUyNGQ4MjA1NjY4MjM4NDBkMjUzZWEzYjRiMzFhMzVhOGY4OGU0MWMzYzE3MjA3OWE2NWQxMTAxNTdkOCJ9

Bên trong kiếm chủng, Lâm Nhất cũng đang đợi.

Ads
';
Advertisement