Nhưng kết quả có phần lúng túng, khuôn mặt Lâm Nhất lộ vẻ trầy trật, mà thân kiếm lại không hề nhúc nhích, không rời khỏi vỏ dù chỉ một chút.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chẳng lẽ thanh kiếm này còn nhận chủ sao?”
“Hình như Lâm Nhất không được thanh kiếm này thừa nhận, do tu vi quá thấp hay sao? Với trình độ kiếm đạo của hắn, thì không có chuyện không được kiếm thừa nhận…”
Nhất thời bốn bề trở lên xôn xao, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Khi kiếm đạt đến một cấp bậc nhất định, sẽ có tính cách của riêng mình, cũng chính là linh khí. Nếu không được nó thừa nhận, thì không thể rút kiếm ra khỏi vỏ, đây là chuyện rất bình thường.
Nhưng sự việc xảy ra với Lâm Nhất, lại có chút kì quặc.
Hắn chính là kì tài vượt qua Thần Long Quỷ Tam Trận, nếu luận về trình độ kiếm đạo thì không ai trong những người cùng thế hệ với hắn có thể so được. Ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đan cũng không so được, thậm chí còn không xứng để xách giày cho hắn.
“Tiểu Băng Phượng, có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên sự nghi hoặc, âm thầm truyền âm cho đại đế.
“Thú vị, lai lịch của thanh kiếm này không phải dạng vừa, nó không phục ngươi.” Giọng nói của đại đế mang theo sự vui vẻ, mỉm cười nói.
“Không hổ là bội kiếm của lão đầu đó, tính tình tệ thật đấy! Không phục, vậy thì ta cứ rút ngươi ra đấy, xem ngươi rốt cuộc có cái gì đáng để ra oai.”
Lâm Nhất lập tức nghĩ ngay đến chưởng môn phái Phù Dao, nhớ đến tính cách thối nát của ông ta, đến ngay cả kiếm cũng thối như vậy.
Tiểu Băng Phượng thầm phỉ nhổ, tính cách của ngươi chẳng phải cũng ngang ngược như vậy sao.
Xoạt!
Hắn thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, khí lực toàn thân tuôn trào, Thương Long Ấn ở ngực tỏa ra quang mang, kích hoạt toàn bộ một trăm đường long văn trên người.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, khí lực trong cơ thể Lâm Nhất dâng trào, khí huyết mênh mông như sông suối, không ngừng sôi trào.
Từng đường long văn rót vào cổ tay hắn, tay phải hắn bùng nổ khí lực đáng sợ tựa vuốt rồng.
Sấm rền cuồn cuộn trên bầu trời, dị tượng của thánh thể Thương Long không ngừng xuất hiện.
Lâm Nhất chau mày, vẻ mặt trông vô cùng mệt mỏi, hắn cắn chặt răng, trán thấm mồ hôi.
Rắc!
Giằng co hồi lâu, cuối cùng cũng rút ra được một tấc, lập tức có điện quang chói mắt khiến người ta không mở nổi mắt. Ầm, lôi vân mờ mịt vô tận trong phút chốc đã trải dài che khuất bầu trời. Ánh mặt trời vừa nãy còn vô cùng rực rỡ, nháy mắt hoàn toàn biến mất, sắc trời một mảng tối mờ.
Một luồng uy áp khoáng đạt vô biên cuộn ra, sâu trong lòng của những kiếm khách có mặt trên quảng trường Thanh Nham đều cảm nhận được một nỗi sợ.
“Ta không khống chế được kiếm ý của mình nữa rồi…”
Trên Phi Thiên Đài, Triệu Nham đột nhiên biến sắc, y vô cùng hoảng sợ phát hiện, kiếm ý trong cơ thể mình muốn quỳ bái thanh Kiếm Thiên Lôi kia. Cơ thể y trở lên cứng ngắc, không khống chế được mà quỳ một gối trên đất.
Không chỉ y, mà ngoại trừ những kiếm khách cảnh giới Long Mạch trở lên, thì kiếm ý của những người khác đều không chịu sự khống chế.
Ầm!
Lâm Nhất hét lớn, hoàn toàn rút thanh kiếm này ra, vô số tia chớp xuất hiện xé rách hư không.
Thân kiếm Thiên Lôi lấp lánh chói mắt, tỏa ra uy áp khủng khiếp, đồng thời sau lưng Lâm Nhất xuất hiện một điểm sáng vàng. Điểm sáng đó dùng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy mà lan rộng ra xung quanh, chỉ chốc lát đã hóa thành một đường vân lộ cực kỳ phức tạp.
Đó là một thần văn hoàn chỉnh!
Thịch!
Tất cả kiếm khách dưới cảnh giới Long Mạch đều quỳ sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trông vô cùng khó chịu.
Giống như trái tim bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, chỉ cần hơi dùng lực một chút thôi, trái tim sẽ bị xé tan mà chết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất