Vào khoảnh khắc cự kiếm thanh mang đứng lặng giữa hư không tựa vĩnh hằng, Lâm Nhất rõ ràng cảm nhận được áp lực đã nhỏ đi rất nhiều. Nhưng cho dù vậy, thanh Kiếm Thiên Lôi này tựa hồ vẫn không phục, chỉ hơi yên phận được một lát, đã lập tức bùng nổ ra phong mang đáng sợ, đến ngay cả cự kiếm thanh mang cũng hơi không trấn áp được nó.
“Thành thật chút!”
Nhưng cơ hội ngàn năm có một này, Lâm Nhất sẽ không bỏ qua, không đợi pháp lực chân chính của hắn, nháy mắt bùng nổ.
Keng!
Vào lúc thần văn sắp nổ tung hoàn toàn, hắn hoàn toàn cho Kiếm Thiên Lôi vào trong vỏ, nhất thời thiên địa không còn sót lại thứ gì.
Phụt!
Lâm Nhất phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cự kiếm thanh mang bắt đầu trở lên hư ảo. Cho dù hắn có Thất Hoa Tụ Đỉnh, cơ thể xác thịt vượt xa người thường, nhưng liên tiếp hai lần gọi ra thanh linh như cự kiếm thanh mang, huyết khí toàn thân đã hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Không có huyết khí chống đỡ, cự kiếm thanh mang tất nhiên sẽ không thể tiếp tục duy trì, chẳng mấy chốc đã tan biến.
“Mẹ kiếp, dọa chết ta rồi, nếu thanh Kiếm Thiên Lôi này gãy, đến ta cũng rất đau lòng!” Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ, nhưng chẳng mấy chốc, nàng ta phát hiện điều gì đó không đúng, vội vàng gọi: “Lâm Nhất, ngươi làm sao vậy, đừng dọa ta…”
Vù vù!
Cơ thể Lâm Nhất treo trên không trung, giống như cánh diều bị đứt dây, không ngừng rơi xuống đất.
Với tình trạng vết thương chồng chất hiện giờ của hắn, nếu còn đập đầu xuống đất nữa, thì không chết cũng nửa tàn phế. Hoặc có lẽ không cẩn thận, sẽ trở thành thiên tài kiếm đạo đầu tiên trong lịch sử, tự mình té chết.
Vụt!
Giữa không trung có làn gió nhẹ ấm áp lướt qua, Lạc Hoa đón lấy Lâm Nhất, sau đó ôm lấy Lâm Nhất bay lên.
“Cô…sao lại tới đây.”
Sắc mặt Lâm Nhất tái nhợt, nằm lên cánh tay nàng, nhìn Lạc Hoa gần trong gang tấc, tựa như cách biệt một đời, mơ màng như mộng.
“Ta đau lòng cho huynh.”
Lạc Hoa nhìn Lâm Nhất, khăn trùm che đi khuôn mặt của nàng, đến ngay cả đôi mắt của nàng cũng không thể nhìn thấy. Nhưng trong lời nói dịu dàng nhường này, lại có thể khiến người ta cảm nhận được, trên khuôn mặt này nhất định đang lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.
Nàng nói đau lòng, mà không phải là lo lắng… “Không sao, ta không đau, nghỉ ngơi một chút là được.”
Lâm Nhất mỉm cười, hắn hít sâu một hơi, để dược hiệu của Niết Bàn Đan trong cơ thể tiếp tục phát tán, chẳng bao lâu, sắc mặt đã trở lên hồng hào.
“Lâm Nhất, ta không muốn ở đây nữa.” Lạc Hoa chậm rãi nói, có thể nghe ra được, trong giọng nói của nàng mang theo chút chán nản.
Nàng ghét nhà họ Phong, cũng ghét bầu không khí ở Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Lâm Nhất đứng dậy, bay ra khỏi cánh tay của nàng, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải đưa về phía đối phương.
“Ta nghe huynh.”
Lạc Hoa rất tự nhiên đưa tay ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
“Đi thôi!”
Tóc dài của Lâm Nhất rủ xuống, sắc mặt tái nhợt có phần mệt mỏi, nhưng vẫn khó che được khuôn mặt tuyệt thế phong hoa, hoàn mỹ không tỳ vết, dưới sự tô điểm của một chút ấn ký màu tím, tuấn mỹ tựa như yêu.
Kiếm uy khoáng đạt giữa trời đất không còn, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, lảo đảo đứng dậy.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn, tất cả đều kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng, chỉ thấy Lâm Nhất một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải dắt lấy Lạc Hoa một thân áo trắng.
Một người tuyệt đại phong hoa, một người không nhiễm bụi trần, hai người tựa như đôi thần tiên quyến lữ, nhẹ nhàng bay đi, một lát cũng không dừng lại.
Dù nhiều năm sau, nhưng người ở quận thành Thanh Nham, cũng không thể quên đi được cảnh tượng này.
Hồi lâu sau, mọi người mới chợt bừng tỉnh.
“Vậy là đi rồi sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất