Hiện giờ thăng cấp lên Tinh Quân, tu vi thăng tiến lên cảnh giới Tinh Hà, nhưng vẫn không thể so được với những yêu nghiệt cảnh giới Tinh Tượng đỉnh phong.
Dù Thương Huyền Phủ có nhỏ hơn đi nữa, cũng vẫn sẽ có những tài năng xuất chúng tồn tại.
Lâm Nhất thu hồi tầm mắt, chỉ riêng Sở Thiên Hạo thôi đã khiến hắn hơi dè chừng, hay như trận đấu hạng của Thương Huyền Phủ thực sự khiến hắn kinh ngạc.
Sở Thiên Hạo sau khi ngồi xuống, ánh mắt liền đảo lên người Lâm Nhất, khẽ cau mày nói: “Tên kia là ai vậy?”
“Lâm Nhất! Yêu nghiệt mới xuất hiện gần đây của Phù Vân Kiếm Tông.” Thanh Lôi Tự Huyền Phong liếc mắt cái đã lập tức nhận ra.
“Thì ra là hắn, chẳng trách vừa nhìn đã thấy không tầm thường.”
Sở Thiên Hạo nheo mắt lại, nở nụ cười, tên nhóc này gần đây đang rất nổi tiếng, nghe nói hắn đã thành công đột phá được Thất Hoa Tụ Đỉnh, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng cho dù là thật, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Căn cơ của hắn không sâu, cho dù Thất Hoa Tụ Đỉnh có nghịch thiên cỡ nào, cũng không thể bù đắp khoảng cách giữa cảnh giới Tinh Hà và cảnh giới Tinh Tượng đỉnh phong được, huống hồ hắn ta còn có chiêu bài tẩy… Sở Thiên Hạo thản nhiên cười, nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Thẩm Đông Lưu trầm ngâm nói: “Tiềm lực của người này cực kỳ đáng sợ, nhưng trước mắt không cần phải chú ý đến hắn nhiều, lần đấu hạng của Thương Huyền Phủ lần này, người thực sự cần dè chừng nhất là gã!”
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của Sở Thiên Hạo lập tức ngưng trọng, Huyết Nguyệt Động Thiên đột nhiên xuất hiện nhân tài đó, mới thực sự là bất ngờ.
Nhưng cũng không tính là quá đột ngột, từ lâu đã có tin đồn rằng Huyết Nguyệt Động Thiên của Ma vực Thương Huyền đang che giấu kì tài cái thế.
Chỉ là trước đó chưa từng gặp, hiển nhiên vô cùng thần bí, đến bây giờ mới vô thức nhận ra, thì ra Hạ Hầu Tuyệt chính là kỳ tài của Huyết Nguyệt Động Thiên.
Đối mặt với Hạ Hầu Tuyệt này thì cho dù có là Sở Thiên Hạo mắt cao hơn trời, cũng phải thu lại sự kiêu ngạo nơi chân mày đi rất nhiều.
Hắn ta sắp rời khỏi Thương Huyền Phủ rồi, trước khi đi còn gặp phải một tên như vậy, thực chẳng dễ dàng gì.
…
“Đó là ai vậy?”
Lâm Nhất đột nhiên phát hiện ra một người quen, chính là gã trung niên mập mạp của Thiên Tinh Các, ngồi cạnh ông ta là một thanh niên trẻ tuổi.
Tướng mạo bình thường, nhìn qua không có điểm nào quá đặc biệt, nhưng lại cho Lâm Nhất cảm giác còn đáng sợ hơn cả Sở Thiên Hạo.
“Người tài mà Thiên Tinh Các mời tới, ta chỉ biết gã tên Trương Hà, còn lại thì không biết. Nghe nói… gã đến là vì công tử Táng Hoa, gã rất chắc chắn công tử Táng Hoa ở ngay trong đám người chúng ta đây.” Diệp Tử Lăng nói đến đây thì ngừng lại, tự cười giễu nói: “Nếu như công tử Táng Hoa thực sự ở trong đám người chúng ta, thì Phù Vân Kiếm Tông cũng không cần phải bị động như vậy rồi.”
Lâm Nhất liếc nhìn sắc mặt nàng ta, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ cô đơn không dễ phát hiện, nhắc đến công tử Lạc Hoa là sâu trong lòng Diệp Tử Lăng sẽ lại dao động.
Sau khi quay về từ biển Khô Huyền, đối phương vẫn chưa từng hiện thân, khiến trong lòng nàng ta cực kỳ khó chịu.
Thậm chí có khi nàng ta còn nghĩ, đối phương có phải là đang cố ý tránh mặt nàng ta không, cho dù là vì cây sáo cũng không muốn hiện thân.
“Nhắc mới nhớ, cây sáo ngọc đó vẫn nằm trong tay đệ phải không? Hắn vẫn chưa hiện thân đúng không…” Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất, đột nhiên nói.
Lâm Nhất thấy vẻ mong chờ trong mắt nàng ta, trầm ngâm nói: “Cây sáo ngọc đó đã ở trong tay công tử Táng Hoa rồi.”
Như vậy, cũng không tính là lừa đối phương, sáo ngọc quả thực đã nằm trong tay công tử Táng Hoa.
“Vậy sao…”
Sắc mặt Diệp Tử Lăng ảm đạm xuống, xem ra đối phương đã hiện thân sau khi Lâm Nhất rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, hoàn hảo tránh đám người Diệp Tử Lăng.
Lâm Nhất thấy vậy, không biết mình đã nói sai chỗ nào, chỉ đành tiếp tục giữ yên lặng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất