Quảng trường Thương Huyền tổng cộng có năm chiến đài, trận đấu năm người giữa Thiên Tinh Các và Phù Vân Kiếm Tông sẽ diễn ra đồng thời.
“Thương Huyền đối chiến, bắt đầu!”
Phủ chủ Thương Huyền Phủ vừa dứt lời, năm chiến đài lập tức có tinh nguyên nở rộ, bóng người giao nhau, cuộc giao đấu giữa các bên gần như diễn ra ngay lập tức.
Đám người Diệp Tử Lăng, Giang Ly Trần đều đã bắt đầu lao vào giao chiến với đối thủ của mình.
Lâm Nhất nhìn bóng người trước mặt mình, vẻ mặt Trương Hà lười nhác, dường như không mấy hứng thú.
“Phù Vân Kiếm Tông, Lâm Nhất.”
Lâm Nhất chắp tay, giới thiệu tên của mình.
“Thiên Tinh Các, Trương Hà.” Trương Hà lười biếng đáp lời, đột nhiên gã nhìn mi tâm của Lâm Nhất, ánh mắt hơi thay đổi, cười nói: “Thú vị, người có thiên phú như ngươi ở Phù Vân Kiếm Tông thực sự lãng phí, vậy mà lại bị người ta xem là ngựa cấp thấp, ta suýt chút nữa đã bị lừa rồi.”
Lâm Nhất trong lòng thầm nghĩ, chỉ liếc mắt đã gần như nhìn thấu được thực lực của mình, tên này khá đáng sợ đấy.
“Nhưng gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo, lát nữa nếu bị ta phế đi rồi, thì đừng trách ta, có trách thì trách công tử Táng Hoa đấy. Bởi ta chẳng có hứng thú gì với ngươi cả.” Trương Hà thờ ơ nói, khuôn mặt nở nụ cười, không nhìn ra chút sát ý nào.
“Còn chưa chắc ai phế ai đâu!”
Lâm Nhất chớp mắt, khẽ giọng cười nói.
Nếu là tới để gây phiền phức cho công tử Táng Hoa, vậy hắn sẽ không nương tay nữa.
“Sử dụng sức mạnh thực sự của ngươi ra đi!”
Trương Hà hét lớn một tiếng, tinh nguyên khoáng đạt trong cơ thể bắt đầu sôi trào như núi lửa, chiến đài mênh mông nháy mắt trở lên nóng rực.
Gã không nói nhảm nhiều, lập tức ra tay trước đánh về phía Lâm Nhất.
Ầm!
Lòng bàn chân Trương Hà giẫm lên mặt đất, chớp mắt đã kéo ra mấy tàn ảnh do hỏa diễm ngưng tụ trong khoảng cách hàng trăm mét. Chẳng mấy chốc, trên dưới xung quanh Lâm Nhất, khắp nơi đều là tàn ảnh khó phân thật giả, hư hư thực thực, khó mà phân biệt.
Ngoài ra, cùng với sự gia tăng của tàn ảnh, uy áp hỏa diễm bao trùm khoảng trời này cũng điên cuồng tăng vọt.
Ầm!
Chính vào lúc Lâm Nhất đang trong tâm thế sẵn sàng, thì một bàn tay quỷ bùng cháy huyết diễm, giống như từ trong hư không bò ra lao nhanh về phía Lâm Nhất.
Lâm Nhất đã có chuẩn bị từ trước, khẽ nghiêng người, dễ dàng tránh đi.
Xoạt!
Sóng nhiệt cuồn cuộn ập tới, tay quỷ gần như dính sát vào ngực Lâm Nhất. Khoảnh khắc đó, thân thể hắn như rơi vào trong dòng nham thạch nóng chảy lên đến hàng vạn độ.
Xoạt xoạt!
Vẫn không nhìn thấy bản thế của Trương Hà, vừa tránh thoát được một đòn này, lại có hai bàn tay quỷ huyết diễm chộp lấy Lâm Nhất.
Ở sau lưng ta sao?
Lâm Nhất uốn người tránh đi một bàn tay, sau đó đưa mắt lên nhìn, kiếm uy trên thân kiếm bỗng nhiên tăng vọt. Hắn thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, từng đạo long văn tử kim rót vào tay phải, cả cánh tay biến thành lôi quang lấp lánh như vuốt rồng, trực tiếp bắt lấy tay quỷ kia.
“Ra đây cho ta!”
Lâm Nhất giữ chặt lấy cổ tay quỷ huyết diễm kia, khí huyết trong cơ thể sâu rộng như vực thẳm, hắn giống như là một con man thú thượng cổ còn sống sờ sờ.
Bước chân lùi lại phía sau, trong cơ thể vang lên tiếng rống giận của rồng, sắc mặt thoáng chốc chuyển thành tức giận, tay vươn ra kéo mạnh.
Ầm!
Tất cả động tác đều diễn ra liền mạch, người Trương Hà bị Lâm Nhất kéo thẳng ra từ hư không, rồi ném mạnh về phía trước.
Rắc rắc rắc!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất