Trong làn bụi đất mịt mờ, Lâm Nhất chậm rãi bước ra từ trong làn bụi, hắn mặc áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, kiếm quang trên người nở rộ, khí huyết trong cơ thể sôi trào.
Long ngâm và kiếm âm ở xung quanh hắn thay nhau ngân lên, bước chân như rồng như hổ, từng cử động đều tỏa ra uy áp tám phương.
“Thánh thể Thương Long!”
Trương Hà lau khô máu ở khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sắc mặt bất giác trở lên nghiêm trọng.
Lâm Nhất này đã vượt quá xa dự liệu của gã rồi, cơ thể của hắn vậy mà đã đạt đến mức sánh ngang thánh khí, long uy trên người giống như trời sinh mà có. Long vân như ẩn như hiện lại càng khiến cho da đầu người ta tê dại, có long vân ở đó muốn làm đối phương bị thương là chuyện cực kỳ khó khăn.
Tên này, rốt cuộc là quái vật phương nào vậy!
Khóe miệng Trương Hà co giật, trong lòng hung hăng chửi mắng, chẳng qua chỉ là một trận đấu hạng của Thương Huyền Phủ thôi mà, sao lại có nhiều bất thường như vậy.
Trước khi gã tới đây, gã hoàn toàn không để Thương Huyền Phủ vào mắt, đây chẳng qua chỉ là một vùng hoang vu hẻo lánh mà thôi, anh tài yêu nghiệt ưu tú nhất ở đấy, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào danh sách một vạn của bảng tinh quân, kẻ như vậy đối với gã mà nói, nhìn nhiều thêm một cái cũng là lãng phí thời gian.
Cùng lúc đó, trên những chiến đài khác cũng đã lần lượt phân thắng bại.
Diệp Tử Lăng mạnh mẽ đánh bại đối thủ, Giang Ly Trần bại dưới tay một võ giả ma đạo không mấy tiếng tăm, Lưu Thanh Nghiêm cũng thua trận… Phùng Chương ngược lại không chịu thua kém mà đánh bại đối thủ.
Lâm Nhất vừa mới tranh thủ, lén liếc nhìn trận đấu của mấy người họ, hắn vô cùng kinh ngạc với biểu hiện của Phùng Chương.
Kiếm pháp mà hắn ta đánh thắng đối thủ, chính là môn kiếm pháp cấp Thiên Thất Bộ Thành Kiếm ngày hôm đó của Lâm Nhất, đối phương biết lấy xấu hổ làm dũng khí, vậy mà đã tu luyện môn kiếm pháp này đến Hóa Cảnh đỉnh phong.
Sau khi so đấu võ học Thánh Linh xong, kiếm pháp cấp Thiên hóa cảnh này bộc phát ra uy áp không kém Thánh Linh là bao.
Đã giúp hắn ta chiến thắng vô cùng đẹp mắt, cũng vì Phù Vân Kiếm Tông mà giữ vững hy vọng thăng cấp. Chỉ là áp lực còn lại đều rơi lên người Lâm Nhất.
“Xin lỗi!”
Sau khi bại trận, sắc mặt Giang Ly Trần và Lưu Thanh Nghiêm đều khó coi, đồng thời xin lỗi Diệp Tử Lăng.
“Không cần xin lỗi, cố gắng hết sức là được rồi.”
Diệp Tử Lăng sửa lại lời bọn họ, sau đó nhìn Phùng Chương nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Phùng sư đệ lần này làm tốt lắm, thế mà lại âm thầm tu luyện kiếm pháp Phong Hành đến hóa cảnh rồi.”
Phùng Chương không hề tự mãn, cười khổ nói: “Miễn cưỡng thôi, Thất Bộ Thành Kiếm của Lâm sư đệ, ta phải tốn rất nhiều thời gian mới lên được hóa cảnh, không đáng nhắc tới, chỉ là bây giờ, áp lực đều đặt lên người Lâm sư đệ rồi…”
“Chúng ta sắp thua rồi phải không?”
Giang Ly Trần hơi ảo não nói, vừa nãy gã thua rất không cam tâm, nếu như cẩn thận chút không chừng đã thắng được rồi.
“Chưa chắc, cục diện bây giờ hình như là Lâm Nhất đang chiếm ưu thế.” Diệp Tử Lăng nhìn về phía chiến đài, nhẹ giọng nói.
“Cái gì?”
“Không thể nào!”
Đám người Phùng Chương đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Giang Ly Trần, khuôn mặt gã hoàn toàn biến sắc. Mấy người quay đầu lại nhìn, nháy mắt đều chấn động.
Bên phía chiến đài, Lâm Nhất thần thái phấn chấn, uy áp tứ phương, kiếm âm và long ngâm vờn quanh, từ xa nhìn lại trông vô cùng phi phàm, thu hút tất cả ánh nhìn, khí vũ hiên ngang.
Nhìn lại Trương Hà, khóe miệng gã có vệt máu còn sót lại, khuôn mặt trắng bệch, ma văn trên người hoàn toàn nứt vỡ.
“Chuyện này… sao Lâm Nhất lại trở lên mạnh như vậy?”
Giang Ly Trần hoàn toàn không hiểu, kinh ngạc không khép nổi miệng.
Không chỉ gã, mà tất cả những người ở quảng trường Thương Huyền đều đặt sự chú ý vào trận chiến này, cơ hồ đều trợn tròn mắt.
Ngựa cấp thấp trong mắt bọn họ, vậy mà lại trước kì giao đấu đánh cho ngựa cấp cao của Thiên Tinh Các bị thương nặng, cơ thể gần như bị nghiền nát.
“Nhất sư huynh, cố lên!”
Trên khán đài Tiểu Vũ Nhược vẻ mặt căng thẳng, khuôn mặt đỏ bừng, hai nắm tay nhỏ siết chặt lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất